Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 588. Sinh hoạt hàng ngày tại động phủ (3)

Chương 588. Sinh hoạt hàng ngày tại động phủ (3)
Dù sao cũng chỉ là vài canh giờ sau, Lưu Ngọc cũng lười ra rồi lại vào, dứt khoát kiên nhẫn nán lại Tiên Phủ chờ đợi, thuận tiện sửa sang Linh thảo, Linh dược trong nhà gỗ nhỏ một phen, thí nghiệm năng lực can thiệp vật chất của Nguyên Thần.
Nghe đồn chỉ khi tu sĩ tới Hóa Thần kỳ, Nguyên Anh lớn thành Nguyên Thần thì mới có thể thật sự thao tác linh khí Thiên Địa trong phạm vi nhất định.
Như vậy uy năng thần thông cũng tăng nhiều, có được lực lượng không thể tưởng tượng, san núi lấp biển không nói chơi, khiến tu sĩ thấp hơn không làm gì được.
Nhưng trong thế giới Tiên Phủ của Lưu Ngọc, hắn có thể dựa theo bản năng trực tiếp sử dụng tinh thần can thiệp vật chất, cũng có thể thao túng Linh khí bên trong Tiên Phủ, khiến cho uy năng pháp thuật, pháp khí tăng nhiều, phát huy ra lực lượng viễn siêu cảnh giới Trúc Cơ.
Đây không phải năng lực tự thân của hắn, đương nhiên không thể so sánh với Hóa Thần kỳ.
Nhưng trong thế giới Tiên Phủ, Linh khí Thiên Địa có vẻ ôn thuần vô cùng, bản thân Linh khí đã như có gì đó bổ sung, hoàn toàn sai sử được như cánh tay mình vậy.
Lưu Ngọc đau khổ suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ tới hai chữ quyền hạn.
Nhưng sao lại như vậy? Nguyên lý đằng sau như thế nào thì khó mà biết rõ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau năm canh giờ, tất cả Linh thảo, Linh dược đều không động tĩnh gì một thời gian dài.
Lưu Ngọc thấy vậy thì biết không sai biệt lắm.
Lúc này, Linh thảo nên kết xuất hạt giống đều đã kết xuất hạt giống, Linh thảo chưa kết hạt giống thì đại khái đã kết quả, hoặc thuộc loại không kết xuất mầm mống.
Dù sao thì có vài loại Linh thảo cả đời cũng chỉ cho ra hạt giống một lần.
Hắn đào hết Linh thảo, Linh dược đó ra, lần nữa cất vào hộp ngọc, kiểm kê một phen.
Cuối cùng phát hiện có hai mươi ba loại Linh thảo kết xuất mầm mống, chín loại Linh thảo không kết xuất mầm mống.
Chín Linh thảo này hẳn là đã từng kết xuất, bởi bản chất nên không thể kết xuất lần nữa. Hắn vẫn rất tin tưởng công hiệu của Linh điền màu đen.
May là chín loại Linh thảo này cũng không phải loại hiếm lạ đặc thù, chỉ cần phái người đi khắp nơi thu thập thì vẫn có thể sưu tầm được, chỉ là tiêu tốn thời gian một năm rưỡi mà thôi.
Hắn lại trồng những hạt giống kết xuất vào Linh điền, thả Linh thạch vào hố, sau đó tiếp tục chờ đợi.
Nhưng trước khi đi, hắn hái hét sáu Long Huyết quả xuống, đặt trong một hộp ngọc.
Lưu Ngọc tâm niệm vừa động, mang theo ba mươi ba cái hộp ngọc nháy mắt biến mất trong Tiên Phủ.
Giây tiếp theo, thế giới bên ngoài.
Thân thể nháy mắt có phản ứng, hai mắt nhắm chặt mở bừng ra, linh áp và khí tức nhanh chóng thăng lên, khôi phục đến trạng thái nguyên bản, hộp ngọc cũng xuất hiện ở xung quanh.
Lưu Ngọc đứng dậy, đánh vài lần Nguyên Dương Đoàn Thể quyền, khôi phục khí huyết hơi lắng đọng, nửa khắc sau mới dừng lại.
Hắn thoáng trầm ngâm, sau đó đi về phía phòng luyện đan.
Nếu đã chuẩn bị tốt hết thảy thì không nên trì hoãn thêm nữa, lập tức phối trí Thương Lăng Linh thủy thì hơn. Loại trừ Đan độc càng sớm thì càng có lợi cho tu hành.
Lưu Ngọc mở cấm chế, đẩy cửa ra, liếc mắt quét một vòng.
Kỷ Như Yên ngồi cạnh bàn đá ngoài đại sảnh, tay cầm ngân châm và chỉ, đang làm nữ hồng. Trên bàn có một bình Linh trà và một bộ trà cụ được tẩy rửa sạch sẽ.
"Công tử."
Thấy Lưu Ngọc xuất hiện, Kỷ Như Yên vội vàng buông đồ trong tay xuống, xoay người thi lễ.
"Ừ."
"Như Yên ở Thải Liên sơn quen chứ?"
"Có gì không tiện thì cứ báo cho ta biết."
Lưu Ngọc thản nhiên lên tiếng, nghĩ một lát, vẫn đi tới ngồi xuống ghế đá hỏi dò.
Giọng của hắn lộ vẻ thân thiết, thái độ tốt hơn đa số tu sĩ Trúc Cơ đối đãi với tu sĩ Luyện Khí, khiến đối phương không biết làm sao cho phải.
"Hồi bẩm công tử, tỳ nữ hết thảy đều hảo."
"Chỉ là ở nơi mới không quá quen thuộc, ở một thời gian là tốt rồi."
"Đãi ngộ của công tử tốt hơn gia tộc nhiều lắm, tỳ nữ thật sự không dám xa cầu hơn."
"Thỉnh công tử uống trà."
Nếu quan hệ của hai người trên danh nghĩa là chủ nhân và thị nữ thì Kỷ Như Yên cũng sửa xưng hô.
Nói xong, nàng ta hơi vén tay áo châm cho Lưu Ngọc một tách Linh trà, cung kính dâng lên.
Dù gì linh căn của nàng ta không tồi, từ nhỏ đã được Kỷ gia thiên vị một phần tài nguyên nhất định, đạt được bồi dưỡng trọng điểm.
Trang dung thanh nhã, tú lệ mà không tục tằng, hành động hợp lễ nghĩa, không vượt rào chút nào.
"Không tồi, có tâm."
Lưu Ngọc nhận trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, lạnh nhạt khen ngợi.
Tuy rằng trà này có chút Linh khí nhưng không có công hiệu đặc thù gì, khẩu vị kém Thanh Hà Linh trà, càng không so được Thanh Hồ Long Tỉnh. Nhưng hắn không ngại khen.
Dù sao hành vi muốn thân cận với mình thì đáng giá cổ vũ.
"Nếu công tử thích, tỳ nữ có thể thường xuyên phao trà cho công tử."
Kỷ Như Yên được tán thưởng thì nở nụ cười ngọt ngào, nhưng hoàn toàn không lộ răng nanh.
"Thế bổn công tử có lộc ăn rồi!"
"Nhưng lá trà bình thường như vậy không xứng tài nghệ của Như Yên, chỗ ta còn có một bình Thanh Hà Linh trà, Như Yên cầm đi, thỉnh thoảng phao mọt bình. Nếu ta không ở thì ngươi tự mình uống cũng được."
Lưu Ngọc cười nói, phất tay đặt một hộp gỗ lên bàn.
"Vâng, công tử!"
Kỷ Như Yên được tán dương thì hai tai ửng đỏ, phối với nốt ruồi mỹ nhân nơi khóe mắt càng thêm thanh lệ động lòng người.
Lưu Ngọc thấy cảnh này thì tâm tình cũng thoải mái hẳn lên, có vẻ như lệ khí sinh ra do đấu pháp liên tục cũng tán đi ít nhiều.
Kỷ Như Yên thấy Lưu Ngọc nhìn mình chằm chằm thì không nhịn được cúi gục đầu xuống, đáy mắt xuất hiện một tia ngượng ngùng.
Tuy rằng cần trải qua việc nam nữ mới có thể độ Thông Linh khí, sớm hay muộn sẽ phát sinh quan hệ với công tử. Nhưng lúc này nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thời gian hai người tiếp xúc vẫn quá ngắn.
"Ta không phản đối hứng thú của ngươi với nữ hồng."
"Nhưng Như Yên phải nhớ, hết thảy phải lấy tu luyện làm trọng, không thể hoang phế tu hành, hiểu chưa?"
Lát sau, Lưu Ngọc dời ánh mắt, hơi nghiêm túc nói.
"Vâng công tử! Tỳ nữ ghi nhớ điểm này." Kỷ Như Yên cúi đầu nhẹ giọng nói.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, khá hài lòng với thái độ của nàng ta.
Hắn mở Mậu Thổ Thanh Thạch trận ra, phát mấy tấm truyền âm phù, dặn đám người Ngũ Xương, Giang Thu Thủy, Nhan Khai lưu ý kia chín loại Linh Thảo không ra hạt kia.
Sau khi hoàn thành những việc này, Lưu Ngọc đứng lên, mở cấm chế phòng luyện đan, đi vào bên trong.
Tại nơi Kỷ Như Yên không nhìn thấy, hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi không ổn.
Trước nay hắn đều độc lai độc vãng, dù là Giang Thu Thủy cũng nhiều nhất ngủ lại một đêm. Đột nhiên trong động phủ nhiều ra một người, sống ‘chung’ với nhau như vậy khiến đáy lòng Lưu Ngọc sinh ra chút kháng cự và không tự nhiên.
Nhưng vì Thông Linh khí, cũng chỉ có thể tạm thời như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận