Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1136. Tử vong cả hai (3)



Chương 1136. Tử vong cả hai (3)




Cảnh giác trong lòng lập tức tăng lên tới cực hạn, không còn dám xem thường đối phương vì người kia cùng tu vi với mình nữa.
Sau khi một vòng thế công kia bị hóa giải, tiết tấu tấn công ban đầu của gã bị gián đoạn.
Nhìn thấy Lưu Ngọc không ngừng tiếp cận, vội vàng điều khiển pháp khí, phóng thích pháp thuật chặn đường, đồng thời gia tăng pháp lực vận chuyển dị thú trong cuộn giấy.
Chỉ có Linh khí phòng ngự ưu tú này mới có thể giúp thanh niên chính khí kia tìm được một chút an toàn trong lúc giao chiến kịch liệt thế này!
"Tử Sam sắp không kiên trì được nữa rồi."
Chú ý tới tình huống bên cạnh, trong lòng Lưu Ngọc hơi động.
Đường Thiên Bảo một mình giữ vững thế cân bằng với Chu Tử Văn, thực lực hai bên tiếp tục tiêu hao mới phù hợp với lợi ích của hắn.
"Không thể tiếp tục diễn trò như thế này nữa."
"Được, phải nhanh chóng giải quyết thanh niên chính khí này, rồi cùng Tử Sam "đối kháng" với nữ tu mặt sẹo của Thiên Nhất Tông, duy trì thế cân bằng này."
Ý nghĩ này rơi xuống, Lưu Ngọc lại dựng lên vòng bảo hộ màu xanh thẳm, chân đạp bộ pháp "Truy Tinh Cản Nguyệt" không quan tâm tới đối thủ mà nhanh chóng tiếp cận.
Mà sau khi thế công chuẩn bị tỉ mỉ của thanh niên chính khí bị hóa giải, trái lại gã tự khiến tiết tấu đấu pháp của mình bị loạn, trong lúc nhất thời khó mà ngăn cản được.
Dựa vào kinh nghiệm đấu pháp phong phú, Lưu Ngọc gặp chiêu phá chiêu.
Đối phương không ngừng xuất ra các thủ đoạn, nhưng đều bị hắn hóa giải đâu vào đấy, khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới năm trượng.
Khoảng hai, ba mươi năm trước, dù từng lén lút đấu pháp vô số lần tại tông môn nhưng Lưu Ngọc vẫn không bỏ qua việc luyện tập ở phương diện này.
Mỗi ngày nhất định phải dành ra chút thời gian, tiến hành luyện tập phương diện đấu pháp, cách bảy ngày tới mười ngày thì sẽ ôn dưỡng Linh khí pháp khí một lần.
Cho nên ở phương diện đấu pháp, trái lại không giảm mà còn tăng lên cao.

"Đinh đinh" "Rầm".
Lưu Ngọc xuất ra cả quyền và kiếm, đánh lui toàn bộ sáu pháp khí phi tiêu màu đen, đánh sâu gần ba trượng quanh thân thanh niên chính khí.
Nhìn cuộn giấy dị thú vờn quanh người, ánh mắt của hắn hơi lóe lên.
Hắn tự hỏi phải ra tay thế nào dưới tình huống cố gắng bại lộ thực lực ít nhất, lại phải nhanh chóng đánh giết đối phương.
Hắn chú ý tới tình huống bên kia của Tử Sam càng lúc càng hung hiểm.
Lỡ như nữ tu mặt sẹo rảnh rang cùng đối thủ trước mắt hợp sức đối phó với mình, vậy mình sẽ sớm bại lộ thân phận, rất có thể sẽ hỏng đại sự.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, Lưu Ngọc dần làm rõ suy nghĩ của mình, cần làm tốt kế hoạch "Đánh giết".
Đối với bất luận pháp tu nào mà nói, bị thể tu cùng cảnh giới tiến tới phạm vi gần mười trượng quanh người, đều là chuyện cực kỳ nguy hiểm, huống chi là trong vòng ba trượng.
Cho nên thanh niên chính khí vừa dùng pháp thuật pháp khí ngăn cản Lưu Ngọc tiếp cận, đồng thời rút lui xông về phía đồng đội phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách.
"Đinh đinh đinh".
Tia lửa bắn ra, khi khí tức cực hàn làm nó bị ảnh hưởng sâu sắc, uy năng pháp khí của đối thủ đã bị ép hạ xuống.
Lưu Ngọc ứng đối càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái.
Nhìn qua hướng thông đạo mà thanh niên chính khí rời đi, ánh mắt của hắn hơi lóe lên, cố ý làm chậm vài phần tốc độ.
Khiến cho đối phương vừa có thể lùi lại vừa khiến gã có đủ áp lực, không thể không lui lại.
Trong bất tri bất giác, hai người lần lượt biến mất trong thông đạo tối đen, chỉ có từng tiếng vang động của pháp khí pháp thuật từ trong bóng tối truyền đến trên bình đài.
"Tới lúc rồi."
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, sát khí trong lồng ngực đạt tới đỉnh điểm.
Lúc này đã xâm nhập vào khoảng ba dặm trong thông đạo, có lẽ thần thức của đám người Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn không thể lan tràn tới đây được.
Tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua có tu sĩ cùng cảnh giới nào có thể so sánh thần thức với mình, cho dù kém một chút cũng không có.
Dưới sự áp chế của trận pháp, ba dặm đã là mức độ cực hạn của đa số tu sĩ, cho dù thỉnh thoảng có cơ duyên, cũng không đạt tới ba dặm.
Nhưng để an toàn hơn, Lưu Ngọc quyết định lập thêm một lớp bảo hiểm.
"Tường Thần Thức."
Thần thức vô hình vô chất, ngay lập tức từ mi tâm xuất ra, lan tràn tới thông đạo phía sau lưng.
Dựa theo kỹ xảo trên "Tôn Thần diệu pháp", dựng nên một bức tường thần thức.
Cứ như vậy trừ mình ra.
Mặc kệ là thanh niên chính khí hay đám người trên bình đài, đều không thể thông qua "Tường Thần Thức" để quan sát tình huống bên ngoài thông đạo.
"Không xong!"
Sắc mặt thanh niên chính khí lập tức thay đổi, trước hết là biết mọi chuyện không ổn.
Thần thức cũng không còn cách nào quan sát tình huống sau lưng đối thủ, tựa như có một bức tường vô hình chắn lại, không thể vượt qua phạm vi của người kia chút nào.
Gã cẩn thận nhớ lại, từ lúc bắt đầu giao đấu, đối thủ gặp chuyện vẫn không sợ.
Càng về sau càng nắm giữ tiết tấu đấu pháp trong tay, vô tình hay cố ý mà ép mình đi vào trong thông đạo.
Lúc này sao thanh niên chính khí không biết mình bị lừa được chứ, nhưng việc đã đến nước này không còn cách nào cầu cứu đồng môn, chỉ có thể tiếp tục lùi nhanh về sau.
Nhưng không đợi người này hành động, trong thần thức đã truyền tới một trận đau đớn mãnh liệt, ngay sau đó gã mất đi ý thức.
"Kinh Thần Thích."
Sau khi tạo dựng Tường Thần Thức, Lưu Ngọc lập tức sử dụng bí thuật Kinh Thần Thích. Hết chương 1136.



Bạn cần đăng nhập để bình luận