Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 626. Tình hình Thiên Nam(3)

Chương 626. Tình hình Thiên Nam(3)
Hai câu này mang theo từng tia hành ý lạnh lẽo làm cho người ta không chút hoài nghi thật giả, không có tu sĩ nào dám đưa ra nghi vấn.
“Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của tông môn!”
Lưu Ngọc cùng với những tu sĩ khác đứng dậy hành lễ, trong miệng trịnh trọng hô.
Trường Phong chân nhân có thể danh truyền chư quốc, lưu lại uy danh hiển hách thì tất nhiên không phải là hạng người từ từ nương tay, lão lại còn là Kim Đan trưởng lão có địa vị cao nhất trong Nguyên Dương Tông.
Tu sĩ Trúc Cơ trong lòng rùng mình, không chút hoài nghi về tính nghiêm trọng của quyết định xử phạt, cũng không có suy nghĩ mình sẽ là kẻ may mắn thoát nạn.
Không có tu sĩ dám "làm trái với quy định đề ra", cho dù sử dụng quan hệ đến tìm Kim Đan trưởng lão thì cũng như vậy, Trường Phong chân nhân nếu đã hạ mệnh lệnh như vậy, nhất định là đã được "Thiên Phong lão tổ" đồng ý rồi.
Không thể làm trái lại mệnh lệnh của Nguyên Anh lão tổ được.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi."
"Mau chóng xử lý chuyện trong tay, không thể chậm trễ thời gian."
Trường Phong chân nhân rũ mắt nhìn lướt qua phía dưới, thản nhiên nói.
Trong chớp mắt tiếp theo, lão đã xuất hiện ở cửa điện, đi ra ngoài.
“Cung tiễn Trường Phong sư thúc!”
Chúng tu sĩ trong điện đồng thanh, cung kính hành lễ đạo.
Ở trước mặt vị Kim Đan trưởng lão đứng đầu này, cho dù có là xuất chúng tu sĩ nằm trong Tam Anh Tứ Kiệt cũng như vậy, không khác nào mấy đứa trẻ con, không ngoan ngoãn nghe lời là không được.
Đợi thân ảnh Trường Phong chân nhân biến mất, chúng tu sĩ mới đứng thẳng lưng lên, cùng người quen nghị luận sôi nổi.
"Ta vốn còn muốn cùng sư huynh ngồi mà luận đạo, nhưng nhiệm vụ của tông môn cấp bách, không thể không trở về làm một ít chuẩn bị, ta đành đi trước một bước."
"Lưu sư huynh, cáo từ."
Nhan Khai quay đầu ôm quyền nói.
"Theo lý là phải như thế, Nhan sư đệ đi đi."
Lưu Ngọc cười nói.
Hiện tại thời gian cấp bách, hắn cũng đang muốn trở về làm một ít chuẩn bị, tất nhiên là không có thời gian cùng nói chuyện, đàm luận.
Nhan Khai thấy vậy gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Ngọc vừa chuyển, nhìn về phía Giang Thu Thủy đi tới gật gật đầu, sau đó hai người cũng cùng nhau đi ra ngoài điện.
Đi tới ngoài điện, bởi vì thời gian cấp bách, không ít tu sĩ quen thuộc nhanh chóng cáo biệt rồi khống chế pháp khí bay lên không trung, bay đi khắp bốn phương tám hướng.
Sau khoảng thời gian chỉ vẻn vẹn kéo dài được mấy lần thở, tu sĩ trong ngoài điện đã ít hơn phân nửa.
Lưu Ngọc vừa mới lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, đang muốn rót vào pháp lực tế xuất thì đột nhiên cảm giác mặt đất có chút lay động, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một quầng sáng lớn ngũ sắc sặc sỡ, các loại quang hoa không ngừng biến ảo giao hòa, bao phủ sơn môn Nguyên Dương Tông ở bên trong.
Giống như cầu vồng đầy màu sắc và lộng lẫy, giống như một cái bát khổng lồ đảo ngược.
“Ngũ Thải Huyền Khung trận!”
Giang Thu Thủy nhìn trận pháp tươi đẹp trước mắt, trong mắt xuất hiện một chút mơ màng, nhẹ giọng nói ra tên của loại trận pháp này.
Nữ tu luôn thích những thứ tốt đẹp, xinh xắn.
Ngũ Thải Huyền Khung trận, Lưu Ngọc biết đây chính là hộ tông đại trận của Nguyên Dương Tông, khi mở ra sẽ hao phí một luồng Linh khí khổng lồ, bình thường chỉ có thời điểm nào mà tông môn bị uy hiếp thì mới có thể chân chính mở ra.
Từ trận pháp này, hắn cảm giác được sự quyết tâm, cố gắng kiên quyết chống cự hai đạo Chính - Ma của tông môn, chỉ sợ đây cũng là suy nghĩ chung của tất cả các đại tông môn.
Nếu trở thành bên lệ thuộc vào Chính – Ma thì nhất định sẽ mất đi độc lập tự chủ, thậm chí ngay cả truyền thừa căn bản của tông môn cũng sẽ không giữ được, khi đó thật sự mặc cho người ta nắm bắt, khác gì các gia tộc hiện tại đang bị tông môn kiểm soát đâu?
Đây là điều mà tất cả đại tông môn đều không thể tiếp nhận.
Dưới áp lực cường đại của hai đạo Chính - Ma, các tông môn trong liên minh mới buông bỏ được thành kiến, liên hợp thành một khối, duy trì liên minh chín nước lỏng lẻo.
Phạm vi càng rộng thì uy năng lại càng thưa thớt, mà Ngũ Thải Huyền Khung trận với phạm vi bao phủ rộng như vậy thì tất nhiên là không có bao nhiêu năng lực phòng hộ và công kích, thế nhưng tu sĩ Trúc Cơ chưa được cho phép mà muốn ra vào thì vẫn là không có khả năng.
Đây đương nhiên không phải là bộ mặt chân chính của Ngũ Thải Huyền Khung trận, khi nào gặp phải thời điểm mà tông môn thực sự lâm vào đại nạn thì đại trận sẽ thu nhỏ phạm vi lại còn Thông Thiên phong và thất đại chủ phong.
Đến lúc đó cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng khó có thể công phá đại trận.
Đánh giá vài lần, trong lòng Lưu Ngọc hiện lên tư liệu về Ngũ Thải Huyền Khung trận, dù càng nhiều nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Hắn không chần chờ nữa, kháp mấy cái pháp quyết rồi phóng to Tử Mẫu Truy Hồn đao lên, sau đó nhảy lên, hướng về phía Giang Thu Thủy nói:
"Sư muội, đi lên đi."
Với tu vi và pháp khí của Giang Thu Thủy, phỏng chừng tốc độ di chuyển mỗi canh giờ chỉ có hai trăm dặm, so với hắn thì còn chậm một nửa, trước mắt thời gian tương đối cấp bách, không thể chậm trễ, cho nên Lưu Ngọc quyết định chở nàng ta một đoạn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận