Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1214. Cái giá của việc không thay đổi



Chương 1214. Cái giá của việc không thay đổi




Là “người từng trải”, lão biết Lưu Ngọc đang hấp thu khí lôi kiếp, rửa Kim Đan loại trừ tạp chất.
Đương nhiên không muốn tu sĩ khác làm phiền, hoặc là chia khí lôi kiếp.
“Thanh Dương Tử ngưng kết Kim Đan vượt qua lôi kiếp, dựa theo quy củ của tông môn, từ hôm nay trở đi trở thành trưởng lão tông môn.”
“Thanh Dương trưởng lão đang củng cố cảnh giới, lúc này mọi người không thể quấy rầy.”
“Trong vòng mười hơi thở, các đệ tử nhanh chóng rời khỏi Thanh Thần phong!”
Vận dụng pháp thuật đạo âm, thanh âm Lý Trường Không hùng hậu, uy nghiêm, rõ ràng rơi vào tai mỗi một tu sĩ.
Nói xong còn phóng thích Linh áp Kim Đan, thức tỉnh một số tu sĩ còn đang chìm đắm trong lôi kiếp.
Mười hơi thở sau, các đệ tử đều rời khỏi Thanh Thần phong, chỉ còn lại Lưu Ngọc trên đỉnh núi hấp thu khí lôi kiếp, còn có Lý Trường Phong và Nghiêm trưởng lão ở xa xa hộ pháp.
Vượt qua Kim Đan lôi kiếp, vân kiếp đen sì đã tiêu tán.
Nhưng trên đỉnh Thanh Thần phong, không khí khủng bố vẫn còn đó, thật lâu cũng chưa hề biến mất.
Lôi kiếp để lại không khí khủng bố, nếu đổi lại là tu sĩ Luyện Khí kỳ hay tu sĩ Trúc Cơ kỳ gặp hoàn cảnh này, đừng nói là an tâm tu luyện, ngay cả nhập định cơ bản nhất chỉ sợ cũng khó có thể làm được.
Lưu Ngọc vận công Thanh Dương công pháp tầng thứ bảy hấp thụ khí lôi kiếp còn sót lại, những đốm sáng màu lam và màu tím không ngừng được ngưng tụ lại, thâm nhập vào cơ thể hắn rồi biến mất không còn dấu vết.
Nếu so sánh với Linh khí bình thường của trời đất thì khí lôi kiếp có vẻ “ngang bướng khó thuần hóa” hơn, việc hấp thu cũng rất khó khăn.
Nhưng lôi kiếp vốn vì Lưu Ngọc nên mới đến, thế nên khí lôi kiếp này có một sợi dây ràng buộc với hắn, cho nên tuy hấp thu chậm nhưng nhìn chung vẫn tương đối thuận lợi.
Cảm nhận được khí lôi kiếp mang đến hiệu quả khác biệt, nên từng có tu sĩ đã thử bảo tồn khí lôi kiếp nhưng đại đa số đều thất bại.
Chỉ có rất ít Nguyên Anh chân nhân đã thử thành công, nhưng vật dẫn bảo tồn khí lôi kiếp cũng phải là Linh vật tứ giai.
Dùng Linh vật tứ giai để bảo tồn khí lôi kiếp của Kim Đan lôi kiếp, không thể không nói là đang phí phạm của trời.
Trừ phi có hậu bối rất được xem trọng muốn có khí lôi kiếp, mới có thể bất chấp mọi thứ như thế.
Đốm sáng màu lam, màu tím dưới tác dụng của công pháp không ngừng được ngưng tụ thành hình lộ ra trong không khí.
Chậm rãi bay về phía cơ thể của Lưu Ngọc, cuối cùng hoàn toàn đi vào thân thể hắn, biến mất không thấy dấu vết.
Trong đó, hơn chín mươi phần trăm là đốm sáng màu lam, đốm sáng màu tím chỉ chiếm chưa đến mười phần trăm.
Trong đan điền, những đốm sáng hai màu chậm rãi hiện lên, dưới sự dẫn dắt của Lưu Ngọc, cuối cùng dung nhập vào trong Kim Đan.
Tâm thần hắn và Kim Đan tương liên với nhau, khi những đốm sáng của lôi kiếp dung nhập vào Kim Đan, đồng thời tâm thần của hắn cũng cảm nhận được một cảm giác tê tê dại dại.
Giống như là cảm giác bị điện giật.
Chẳng qua hắn không cảm thấy đau đớn khó chịu, ngược lại là cảm giác tê dại sảng khoái, độ mạnh yếu cũng vừa đủ.
“Ong ong.”
Kim Đan hơi chấn động, sau khi được khí lôi kiếp gột rửa, từng sợi tạp chất bị che giấu sâu bên trong được thải ra ngoài.
Mắt thường cũng có thể thấy được, từng sợi khói đen hiện lên phía trên Kim Đan, sau đó biến mất trong hư vô không hề gây ô nhiễm đến đan điền.
Kim Đan tương quan với tính mạng của tu sĩ.
Vượt qua lôi kiếp, được khí lôi kiếp gột rửa, Kim Đan cũng vô tình biến hóa.
Hai kiếp nạn quan trọng này, không chỉ là kiếp nạn của tu sĩ mà cũng là bài kiểm tra của trời đất đối với sự “ra đời” của Kim Đan.
Lôi kiếp qua đi, mỗi một phút một giây Lưu Ngọc đều có thể tự cảm nhận được liên hệ của bản thân và Kim Đan đang ngày càng chặt chẽ hơn.
Bất kỳ pháp khí, Linh khí nào cũng không thể so được với loại liên kết này, thậm chí là Pháp Bảo bản mạng tương lai cũng vậy.
Cho dù miêu tả bằng cụm từ “có lợi cùng hưởng có hại cùng chia” cũng không thể lột tả được hết sự gắn kết chặt chẽ này.
Nhờ khí lôi kiếp gột rửa, dưới sự quan sát của thần thức, “cảm giác tồn tại” hoặc là “cảm giác chân thật” của Kim Đan đang không ngừng mạnh dần.
Chỉ đơn giản là trạng thái trôi nổi lại giống như chiếm hết toàn bộ trung tâm đan điền.
Hồ pháp lực phía dưới cũng trở thành phông nền.
Ngay cả Thanh Dương Ma Hỏa cũng bị chèn ép mà phải dạt qua một bên, chỉ có thể tủi thân mà nằm trong góc.
Cùng với sự gột rửa của khí lôi kiếp, hình dạng vốn đã ổn định của Kim Đan trở nên ổn định và chắc chắn hơn.
Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, ánh sáng của đạo ngân thứ tám từ như có như không cũng dần dần được ổn định lại.
Hơn nữa, nó lại dần dần trở nên sáng hơn, cuối cùng giống hệt với bảy đạo ngân lưỡi liềm còn lại.
“Đan thành không hối hận.”
“Hai kiếp nạn quan trọng vừa là kiếp nạn của tu sĩ, cũng là bài kiểm tra cho sự ra đời của Kim Đan.”
“Bắt đầu từ giờ phút này, Kim Đan của chính mình đã chân chính “ra đời”, không còn đường rút lui.”
“Nếu Kim Đan bị hư hại, tính mạng của mình cũng khó có thể giữ được.”
“Chỉ có một điều đáng tiếc là đạo ngân thứ chín.”
Linh quang quan sát tám đạo ngân, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm thở dài, sau đó vứt bỏ tạp niệm, một lòng hấp thu khí lôi kiếp.
Nếu bản thân đã đưa ra lựa chọn vậy tất nhiên hắn sẽ không hối hận.
Có sư tôn hời và Nghiêm trưởng lão hộ pháp, cơ bản sẽ không cần lo bị quấy rầy, mỗi người đều có đạt được lợi ích của bản thân, trước mắt đúng là “tuần trăng mật”.
Khả năng cố tình bẫy hắn vẫn tương đối nhỏ.

Theo sự hấp thu của Lưu Ngọc, khí lôi kiếp trong không khí không ngừng giảm xuống, hơi thở khủng bố còn lưu lại trên đỉnh núi cũng không ngừng suy yếu.
Sau hai canh giờ, cho dù vận công thế nào, đốm sáng màu làm và màu tím không còn xuất hiện nữa.
“Phù.”
Lưu Ngọc thở ra một hơi thật sâu, chậm rãi thu công kết thúc hấp thu, sau đó đứng dậy.
Linh áp trong cơ thể dần ổn định, có thể duy trì trình độ bằng trình độ của Kim Đan trung kỳ bình thường.
Chẳng qua hắn giữ lại một phần thực lực, để lộ ra ngoài chỉ là trình độ Kim Đan sơ kỳ, có thể so sánh với một vài Kim Đan sơ kỳ lâu đời.
“Đa tạ sư tôn, đa tạ Nghiêm trưởng lão hộ pháp!”
Nhìn hai người đang đứng trên không, Lưu Ngọc chắp tay vái từ xa, thái độ không còn hèn mọn như trước nữa.
Nếu đã là tu sĩ Kim Đan, vậy tất nhiên là không thể giống như Trúc Cơ kỳ. Hết chương 1214.



Bạn cần đăng nhập để bình luận