Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 921. Ta không thể chết(3)

Chương 921. Ta không thể chết(3)
Tiếng nổ vang vọng cả núi rừng, doạ cho chim bay thú chạy tán loạn.
Biên độ chấn động của lồng sáng màu vàng được hình thành từ trận pháp đang bao phủ Linh Dược viên. Linh quang trên đó cũng bắt đầu từ thịnh chuyển sang suy.
Lực phá hoại khổng lồ của Linh khí pháp khí khiến linh lực vận chuyển bên trong trận pháp đã bị ảnh hưởng rất nhiều, có hơi mất liên kết với nhau.
Giống như chỉ một khắc sau là nó có thể hoàn toàn vỡ vụn.
Đối mặt với tình huống như thế này, tất nhiên là đám người Tống Hạo Thương rất muốn thay đổi hiện trạng rồi. Bọn họ không ngừng sử dụng thủ đoạn cùng những con bài tẩy của mình, định dựa vào bố trí phòng ngự tinh vi để nghịch chuyển thế cục.
Nhưng trước thực lực chênh lệch tuyệt đối, tất cả cố gắng đều chỉ là tốn công vô ích.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thế cục dần phát triển theo hướng bất lợi, trong lòng có trăm vạn suy nghĩ nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Trong lúc một bên công một bên thủ, một khắc đồng hồ chớp mắt cái đã qua.
….
Một khắc đồng hồ trôi qua, lồng ánh sáng màu vàng đất bao phủ Linh Dược viên Càn Xương từ linh quang chói mắt lúc bắt đầu, giờ đã trở thành vô cùng ảm đạm.
Chỉ còn lại một lớp rất mỏng manh, lúc nào cũng có thể biến mất.
Thấy tình huống phát triển theo đúng hướng mình đã dự đoán, trong long Lưu Ngọc cũng có chút vui mừng.
Chỉ cần không có lớp vỏ rùa đen này, phe Tào Nguyên Võ sẽ cùng sống mái với Tống Hạo Thương. Dựa vào thực lực của hắn, chắc chắn có thể hoành hành không cần cố kỵ.
Đến lúc đó, muốn đập bẹp hay vo tròn đám tu sĩ này không phải sẽ là chuyện vô cùng đơn giản à?
“Đã như vậy thì việc lấy được Linh thảo trong Dược viên cũng sẽ dễ như trở bàn tay.”
Lưu Ngọc nghĩ đến đây liền âm thầm điều động pháp lực, uy lực của hai món pháp khí lại tăng thêm hai phần.
Thấy thời điểm công phá trận pháp đang ở ngay trước mặt, có thể lập tức chạy vào Linh Dương viên vơ vét một trận. Tào Nguyên Võ cùng mấy tán tu lại càng kích động, lúc ra tay cũng vội vàng nôn nóng hơn.
Trong lúc nhất thời, áp lực đè lên tu sĩ Bạch Vân Quan lại tăng thêm không ít. Bọn họ gần như đã không còn cách nào tạo thành hàng phòng ngự hiệu quả nữa.
Mà bên phía Bạch Vân Quan, lúc này Tống Hạo Thương thật ra đã bình tĩnh lại, trong lòng đã có tính toán riêng.
“Trung thành cố thủ ở đây đến tận giờ phút này cũng coi như đã tận trung tận nghĩa.”
“Mình không thể chết!”
“Mình không thể chết ở đây được, phải giữ lại thân xác hữu dụng, tiếp tục phục vụ Bạch Vân Quan.”
“Không sai, chính là như vậy.”
Giống như vì trong lòng có suy nghĩ do dự mãi vẫn không quyết định được, mà giờ đã tìm được lý do chính đáng nên Tống Hạo Thương nhếch môi, nở nụ cười cực kỳ khó coi.
Áy náy à?
Tất nhiên là sẽ có.
Nếu không hắn ta chính là thứ không có lương tâm!
Tông môn đối đãi với hắn ta không tệ, đứng bên cạnh toàn là đồng môn sớm chiều ở chung, làm sao mà không cảm thấy áy náy cùng tội lỗi được cơ chứ?
Nhưng so với áy náy thì hắn ta lại càng yêu quý cái mạng nhỏ của mình hơn, không muốn cứ như vậy mà chết ở chỗ này.
Thời khắc sinh tử, có quyền kinh sợ!
Tống Hạo Thường sờ vào túi trữ vật, thuận tay lấy ra một lá bùa rồi giấu vào trong ống tay áo, chuẩn bị lúc nào cũng có thể kích hoạt.
Pháp lực điều khiển hai món Linh khí cũng bị hắn ta âm thầm thu lại mấy phần, sau đó giả bộ như chống đỡ hết nổi rồi từ từ tới gần trận pháp, ra vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi cũng lại.
Tống Hạo Thường vừa lui lại, lập tức đưa tới một chuỗi phản ứng dây chuyền.
Tuy trong lòng cảm thấy có tí kỳ quái nhưng Tào Nguyên Võ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này. Hắn ta thuận thế cho pháp trận một kích thật nặng.
Linh khí Tam Xoa Kích cùng Linh khí Hắc Loan Đao không vướng bất kỳ ngăn cản nào, đánh thẳng vào lồng ánh sáng màu vàng đất đã rất mỏng manh. Quả cân cuối cùng quyết định thành bại chính là đây.
Lồng sáng màu vàng đất giống như một tờ giấy mỏng manh ảm đạm, bị Tam Xoa Kích trực tiếp đâm thủng. Chỗ đó lập tức hình thành một cửa hang rộng khoảng nửa trượng, khiến trận pháp đang vận chuyển bỗng có khuyết điểm, xuất hiện tình trạng trì trệ
Các tu sĩ Bạch Vân Quan đều vô cùng kinh sợ, trong mắt toàn là hoang mang khó hiểu.
Chỉ trong chớp mắt, từng món pháp khí, Linh khí liên tục đánh vào lỗ hổng của trận pháp, khiến nó hoàn toàn sụp đổ.
“Rầm!!!”
Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên khiến trời đất chấn động, lồng sáng màu vàng đất biến thành vô số mảnh vỡ bay đầy trời rồi nhanh chóng tan biến, biến thành Linh khí ngũ hành hỗn loạn.
Cho dù sự đệ của Tống Hạo Thương thao tác trận bàn thế nào, trận pháp cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
“Người này…?”
Lưu Ngọc hơi nheo mắt lại, nhạy bén chú ý đến hành động ‘kỳ quái’ của Tống hạo thương.
Với thực lực của người này, chắc chắn không thể có chuyện ngay cả ngăn cả Tào Nguyên Võ cũng không xong. Nếu vậy, sau khi loại trừ hết các khả năng thì chỉ còn có một
Hắn ta muốn chạy trốn!
Thế nhưng Lưu Ngọc cũng không có hành động gì, vẫn chiếu theo tiết tấu cũ mà làm việc, đúng là không có ý định ngăn cả đối phương.
Đánh giết một tu sĩ, cùng làm là được chia thêm chút chiến lợi phẩm mà thôi.
Hiện giờ Linh Thạch đơn thuần đã không có tác dụng quá lớn với hắn. Sau khi có được Dung Hỏa đao và Xích Viêm tháp, Linh khí thượng phẩm cũng là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận