Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 781. Lệnh diệt tộc(2)

Chương 781. Lệnh diệt tộc(2)
Không nói lời nào nhìn các tu sĩ bên trong tranh luận, ý niệm Lưu Ngọc chớp động trong lòng, cũng lâm vào trong suy tư.
Không hiểu, hắn lại nghĩ tới nội dung của &LTMa; tu yếu lược>.
“Thế giới này vốn là như thế, không phải sói chết thì chính là dê chết.”
“Không phải sói nhỏ bị chết đói thì chính là dê nhỏ bị cắn chết.”
“Có lẽ thế giới này chính là tàn khốc như vậy, nhưng mà lại vì vậy mà mỹ lệ!”
Thiên đạo cân bằng, tự có quy luật.
Nếu như trợ giúp sói, dê cũng sẽ bị cắn chết, đối với dê mà nói thì lại quá tàn nhẫn.
Nếu như trợ giúp dê, sói cũng sẽ bị chết đói, đối với dê mà nói sao quá bất công.
Mặc kệ phàm nhân Bạch gia có phải tự nguyện hay không, bọn họ đều ở dưới sự giúp đỡ của tu tiên giả trong gia tộc, đánh vỡ cân bằng tự nhiên, chèn ép không gian sinh tồn của phàm nhân khác, cuối cùng mới phát triển lớn mạnh.
Mà bây giờ một kiếp này, có phải là đại giới khi đánh vỡ cân bằng, là kiếp số ở trong cõi u minh?
“Đối với phàm nhân thế tục mà nói, lực lượng của tu tiên giả vẫn là quá cường đại.”
“Căn bản không có khả năng ngăn cản, là tuyệt vọng vĩnh viễn.”
“Tu Tiên giới cách thế tục xa xôi lại tiếp cận, cuốn vào đấu tranh của Tu tiên giới, nếu như có tu sĩ có chút ác ý, phàm nhân yếu ớt thường khó mà có kết thúc yên lành.”
“Cho nên phàm nhân muốn an ổn quãng đời còn lại tốt nhất là rời xa tu tiên, đừng nên tiếp xúc với Tu tiên giới.”
“Tu sĩ cấp thập ở trước tu sĩ cấp cao không phải cũng như vậy sao?”
“Còn về loại tu sĩ nhảy múa trên mũi đao mà vẫn không chết, trái lại thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt, tu vi từng bước tăng lên.”
“Chỉ sợ cũng chỉ có trong truyền thuyết “Thiên mệnh chi tử” hoặc là “Nhân vật chính” mới có thể làm được?”
Suy nghĩ của Lưu Ngọc lộn xộn, lời nói bên tai, nhưng trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
Suy nghĩ một hồi, trong lòng hắn đã có quyết định, chỉ có điều không vội vã nói ra, vẫn nhìn các tu sĩ tranh luận bên trong sân.
“Thời chiến tất nhiên có quy củ trong thời chiến, quy củ thời kỳ hòa bình đã không còn thích hợp.”
“Cho dù có tu sĩ khiển trách cũng chỉ là động miệng chút mà thôi.”
“Còn nữa, Bạch gia đã mất rồi, sau trận chiến này Yến quốc tứ tông đều không nhất định còn tồn tại, chẳng lẽ còn có tu sĩ nhảy ra “chủ trì công đạo” ?”
Thôi Lượng lạnh giọng nói, kiên trì ý kiến của mình.
“Xem như là quy củ thời kỳ hòa bình đã không còn phù hợp, thế nhưng thanh danh của tông môn thì sao?”
“Như thế có khác gì cách làm của ma đạo, sợ rằng sẽ khiến cho danh dự của tông môn bị tổn hại!”
Dù có người tán thành rải rác, Nhan Khai vẫn kiên trì ý kiến của mình như cũ.
“Thái độ của thượng tông thì sao? Nếu không chúng ta trước tiên cứ xin chỉ thị của tông môn rồi mới quyết định thì sao?”
“Nếu như cách làm của ta, đi ngược với chủ trương của thượng tông, chỉ sợ sau đó sẽ bị phạt nặng.”
“Dù sao, khả năng này sẽ khiến cho thanh danh của thượng tông bị tổn hại.”
Thấy Lưu Ngọc không nói lời nào, đoán không được thái độ của hắn, Mạnh Văn Tinh chần chừ nói.
Cả hai bên hắn đều không muốn đắc tội, cho nên không biểu lộ thái độ nghiêng về bên nào.
Nhưng lời lại nói trúng tâm đen, hiện ra “kẻ già đời” khéo đưa đẩy.
Lời vừa nói ra, giữa sân lập tức trầm mặc lại, ngay cả Thôi Lượng “Phái chủ chiến”, cũng ngậm miệng không nói.
Ý kiến của mình cuối cùng không được tiếp nhận thì cũng không vấn đề gì, hắn cũng không muốn bởi vậy mà bị tông môn xử phạt.
Không đáng bởi vì nhất thời khí phách, nhận lấy nguy hiểm bị xử phạt.
Hắn ta cũng đã trải qua tuổi thiếu niên nhiệt huyết.
Về phần Vi gia Nhị trưởng lão Vi Cô Bình, cũng kịp thời dừng lời nói lại.
Mặc dù rất muốn đuổi cùng giết tận Bạch gia, nhưng so với thượng tông xử phạt, vẫn là cái sau quan trọng hơn.
Ở thời kỳ rung chuyển này, ổn định mới là yếu tố quan trọng nhất, Vi gia mới nhảy vào, vẫn cứ cẩn thận chút cho thỏa đáng.
“Gia tộc, thật sự chịu không được sóng gió.”
Phân rõ nặng nhẹ, ngọn lửa thù hận trong mắt Vi Cô Bình dần dần biến mất, khuôn mặt lại khôi phục bình tĩnh.
“Chư vị cũng đừng quên, Bạch gia ở Bạch Vân quán vậy mà lại vẫn còn hai tên tu sĩ Trúc Cơ.”
“Hai tên tu sĩ Trúc Cơ, cộng thêm mấy chục vạn phàm nhân, chỉ cần chờ thêm hai ba mươi năm, Bạch gia muốn đông sơn tái khởi dễ như trở bàn tay.”
“Tới lúc đó, đối với chúng ta mà nói sợ thành họa lớn trong lòng!”
Lãnh Nguyệt Tâm vẫn luôn thưởng trà đột nhiên đứng dậy, lạnh như băng nói.
“Nếu như để cho Bạch gia ngóc đầu trở lại, chắc hẳn không ít đạo hữu sẽ đứng ngồi không yên đâu?”
“A~”
Nói đến đây, nàng tự nghiền ngẫm cười một tiếng, mang theo vài phần mỉa mai.
Tựa như đang đùa cợt sợ đầu sợ đuôi, không quả quyết.
“...”
Bọn người Thôi Lượng, Nhan Khai đều không ai trả lời, chỉ là trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Bởi vì nguyên nhân công pháp, đồng môn này vẫn luôn không được bọn họ tán thành, duy trì thái độ xa lánh, ở bên trong nhiệm vụ chỉ là hợp tác lạnh nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận