Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1110. Di sản phong phú



Chương 1110. Di sản phong phú




Cái này không bao gồm những tài nguyên phẩm cấp không đồng nhất, nhưng chỉ với một tầng hai nho nhỏ trong bí cảnh vậy mà lại có trên trăm cái!
"Di sản mà thời kỳ Thánh Hỏa Giáo hưng thịnh để lại quả nhiên rất phong phú."
"Khó trách sau khi sơn môn bị phá, còn bị Thần Sa Môn chèn ép ba nghìn năm, nhưng vẫn được truyền thừa tới tận bây giờ."
"Những tổ tiên kia của Thánh Hỏa Giáo đúng là nhìn xa trông rộng."
Yên lặng nhìn chăm chú Đường Thiên Bảo dùng Thánh Hỏa lệnh đóng lại lưới bảo vệ tài nguyên, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ.
Trong sử sách, có không ít tông môn có sơn môn bị phá rồi mất đi địa vị bá chủ, nhưng có rất ít nơi có thể giống như Thánh Hỏa Giáo, vẫn có thể truyền thừa ba, bốn ngàn... năm.
Từ xưa đến nay, đại đa số tông môn sau khi tông môn bị phá, thường mang ý nghĩa là diệt vong.
Mà Thánh Hỏa Giáo không bị diệt, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do những vị tổ tiên kia có chuẩn bị đầy đủ.
Có lẽ, tổ tiên Thánh Hỏa Giáo đã sớm đoán trước được.
"Thánh Tử, trước mắt tất cả tài nguyên được chúng ta điểm trúng đều đã thu thập xong, chúng ta có lập tức rời đi không?”
Dương thúc mở miệng hỏi.
Nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, những dãy núi xinh đẹp trong bí cảnh, trong mắt của lão lóe lên sự quyến luyến.
Tất cả mọi người của Thánh Hỏa Giáo đều biết, tin tức bí cảnh đã bị tiết lộ ra ngoài, nên lần này tiến vào có thể là lần cuối cùng.
Giáo phái đã suy yếu đến cực điểm, lần sau bọn họ tuyệt đối không được mạo hiểm đến đây nữa.
"..."
Nghe vậy, Đường Thiên Bảo lại trầm mặc không nói, hồi lâu sau cũng không đáp lời.
Tựa hồ có chuyện gì đó mà hắn ta khó có thể quyết đoán được, vẫn phải suy nghĩ kịch liệt.
Tài nguyên bên trong bí cảnh đều tập trung ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, thu thập xong tầng thứ hai cũng là lúc phải rời đi.
Nhưng lần này không giống vậy, sau khi rời đi thì rất khó có cơ hội trở lại đây lần thứ hai. Mọi người đều cho rằng Đường Thiên Bảo không nỡ, cho nên cũng không thúc giục.
"Đi theo ta."
Đường Thiên Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu, lời ít ý nhiều nói, nói xong thì sử dụng pháp thuật nhanh chóng lao về một phương hướng.
Tài nguyên tầng thứ nhất và tầng thứ hai của bí cảnh đều được thu thập đủ, bên ngoài nói không chừng còn có tu sĩ cấp cao trông coi, lúc này đương nhiên phải rời đi càng nhanh càng tốt.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Đường Thiên Bảo, hình như không định rời đi ngay mà giống như có chuyện gì đó muốn làm?
Nghĩ đến nghi vấn này, Lưu Ngọc âm thầm cau mày.
Tam Nguyên quả tới tay, hắn không muốn gây thêm rắc rối nữa, lúc này trong lòng chỉ muốn được rời khỏi.
Mấy người Dương thúc cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng khi ánh mắt giao nhau, họ vẫn tin tưởng tuyệt đối vào Thánh Tử, nên lập tức đi theo.
"Bịch bịch."
Bảy người nhanh chóng rời đi, bắt đầu nhảy vọt đi lại giữa rừng núi yên tĩnh.
Từ sau khi gặp nhau một lần ở Thánh Hỏa phong, ba người còn lại của Thiên Nhất Tông giống như đã rời đi, không còn thấy bóng dáng.
Lúc bảy người thu thập tài nguyên, gần như đi qua một lượt khắp tầng thứ hai của bí cảnh, nhưng cũng không gặp bọn họ lấy một lần, cũng không nghe thấy động tĩnh gì, có vẻ hơi kỳ quái.
Một đường đi nhanh, Đường Thiên Bảo dừng lại phía trước một ngọn núi nhỏ cách Thánh Hỏa phong khoảng chừng năm dặm, nhìn ngó hoàn cảnh chung quanh một vòng, tựa như đang xem xét cái gì đó.
"Ngọn núi nhỏ này rất bình thường."
Lưu Ngọc tùy ý nhìn lướt qua, tùy tiện một chút là đưa ra được kết quả, nhưng vẫn có chút không được rõ lắm.
Dựa theo cảm ứng từ Linh Giác, Linh khí trên ngọn núi nhỏ này rất yếu, không thể nào tồn tại Linh mạch, thật sự cũng chỉ là một ngọn núi hoang bình thường mà thôi.
Cao không tới hai mươi trượng, thật sự không đáng là gì khi so với Thánh Hỏa phong gần đó.
"Chẳng qua lúc này Đường Thiên Bảo lại đi đến đây, hiển nhiên ngọn núi này ẩn giấu bí ẩn mà người khác không biết."
Vừa lóe lên ý nghĩ này, Lưu Ngọc không nói một lời, yên lặng chờ đợi.
Hắn chú ý tới, bọn người Dương thúc, Tử Sam cũng mang theo vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, chẳng qua họ cũng chỉ lặng lẽ quan sát, không nói thêm cái gì.
Dù sao bên ngoài còn có tu sĩ cấp cao "Chặn cửa", hiện tại cũng vào không được, bốn ngày thì cánh cửa bí cảnh mới mở ra, nhưng giờ còn chưa tới một ngày, còn đủ thời gian để ở lại đây.
"A."
Trong lòng Lưu Ngọc hơi xúc động.
Hắn chú ý tới phản ứng của Chu Tử Văn có hơi kỳ quái, mặc dù cùng một vẻ mặt nghi hoặc nhưng hình như còn bao hàm những cảm xúc khác.
Loại tâm tình thu liễm cực tốt thế này, tu sĩ bình thường vốn không phát hiện ra được.
Chẳng qua cái này cũng là do Linh Giác của Lưu Ngọc nhạy cảm nhỉ?
Cộng thêm kinh nghiệm phong phú, cho nên hắn vẫn nhận ra sự khác biệt, cảm xúc của người này và của bọn người Dương thúc có chút khác biệt.
Chẳng qua hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, chút khác biệt này đã biến mất không còn gì nữa, giống như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện.
"Kỳ quái."
"Hay là gã?"
Lưu Ngọc nghĩ.
Đường Thiên Bảo hơi híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc không ngừng nhìn quanh bốn phía, đồng tử hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Người này không ngừng đi lại xung quanh, quan sát một số địa hình và những thứ khác, dường như đang xác nhận ý nghĩ nào đó trong đầu, một lúc lâu cũng không có mở miệng nói chuyện.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, sáu người lẳng lặng nhìn một mình Đường Thiên Bảo bận rộn, tình huống như vậy kéo dài khoảng nửa khắc. Hết chương 1110.



Bạn cần đăng nhập để bình luận