Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 511. Không chính không tà(5)

Chương 511. Không chính không tà(5)
Lưu Ngọc cất bốn món pháp khí cực phẩm và đan dược nhị giai vào trong túi trữ vật của mình, những pháp bảo và đan dược này đều khá là quý giá, sau này có lẽ sẽ dùng đến, vậy nên không vội bán đi.
Còn về những tài nguyên lộn xộn mà hắn không dùng đến như chỗ pháp bảo, đan được, phù lục kia, tổng giá trị đạt gần sáu ngàn khối Linh Thạch, thì được phân ra và để riêng trong ba cái túi trữ vật.
Kể từ bây giờ, nhân quả đã được giải quyết, tâm trạng của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu như Đỗ gia không chủ động đến tìm hắn, hắn cũng không chuẩn bị đến gây phiền phức cho Đỗ gia, dù sao thì đây cũng chủ yếu là ân oán của hắn và Đỗ Kinh Sơn.
“Đương nhiên, nếu như Đỗ gia cứ muốn dây dưa, vậy thì đừng trách Lưu mỗ đây ra tay độc ác.”
Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ, trong con ngươi màu đen lóe lên một tia lạnh lẽo.
Theo bản năng liếc nhìn căn phòng mà Giang Thu Thủy đang bế quan một cái, thấy vẫn không có động tĩnh, bèn đứng dậy đi vào trong Luyện Công phòng, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện Thanh Dương công pháp và Tôn Thần diệu pháp.
Ba ngày sau, Ngũ Xương đến cửa thăm hỏi như đã hẹn trước.
Lưu Ngọc đang cân nhắc Thanh Trúc đan kinh thì dừng lại, rút ra lệnh bài, mở trận pháp ra, đồng thời truyền âm bảo hắn vào trong.
“Ngũ Xương tham kiến Lưu sư thúc.”
Ngũ Xương cúi người chắp tay nói.
Hai người đã khá thân thuộc, vậy nên việc hành lễ cũng không cần quá cứng nhắc, nhưng thứ không thay đổi chính là nụ cười chất phác mang tính biểu tượng trên mặt gã.
“Không cần đa lễ.”
“Ngươi đến đây như đã hẹn, nhưng đã đưa ra quyết định chưa?”
Lưu Ngọc thuận tay đặt Thanh Trúc đan kinh xuống, giọng nói nhàn nhạt.
Hoàn cảnh sống nuôi dưỡng con người.
Cùng với việc Trúc Cơ lâu ngày, khi đối diện với đệ tử Luyện Khí, hắn tự nhiên sẽ sinh ra một loại khí chất của kẻ bề trên, không cần tức giận để thị uy.
“Vâng, tại hạ bằng lòng làm trâu làm ngựa cho sư thúc!”
Nói đến chuyện này, mặt Ngũ Xương thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Ừ, rất tốt, rất tốt.”
Lưu Ngọc nhìn gã khoảng hai ba nhịp thở, cho đến khi trán gã đổ mồ hôi, mới khen ngợi nói.
Sau đó hắn có hơi do dự, sau một hai nhịp thở, vẫn là lướt qua túi trữ vật một cái, một cái bình sứ màu đen xuất hiện trên bàn đá, nói:
“Lưu mỗ từ trước đến nay đều không bạc đãi người của mình, bình Dung Linh Thủy này là tình cờ có được, đã không còn dùng đến từ lâu rồi, tặng cho ngươi vậy.”
Dung Linh Thủy là một vật bổ trợ Trúc Cơ khá là quý giá, đối với tu sĩ Trúc Cơ có rất nhiều tác dụng phụ trợ, giá cả vào khoảng trên dưới ba trăm khối Linh Thạch.
“Bề trên ban cho, không dám chối từ!”
“Nếu như sư thúc có gì sai bảo, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ!”
Ngũ Xương không hề khách sáo, tình hình quẫn bách hiện tại của gã cũng không cho phép bản thân phùng má giả làm người mập, vậy nên quả quyết nhận lấy để biểu thị lòng trung thành.
“Nếu như sau này ngươi làm việc cho Lưu mỗ, vậy thì lời không hay phải nói ra trước.”
“Chuyện ta giao cho ngươi... Hiểu chưa?”
“Nếu như đi ngược lại với bất cứ quy tắc nào, vậy thì đừng trách Lưu mỗ không nể tình cũ.”
“Đương nhiên, nếu như làm tốt việc thì cũng sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi.”
Sắc mặt Lưu Ngọc lại lần nữa trở nên nghiêm túc, trong lời nói để lộ ra một chút lạnh lùng nhàn nhạt, lời nói ra mang theo Linh áp như có như không.
Lời này vừa dứt, dường như bầu không khí trong đại sảnh cũng vì vậy mà trở nên ứ đọng.
“Đệ tử hiểu rồi, lời của sư thúc đệ tử khắc ghi trong lòng, không lúc nào dám quên, nhất định sẽ thường xuyên nhắc nhở bản thân!”
Ngũ Xương nặng nề chắp tay, sắc mặt trang nghiêm nói.
Trong lòng gã hiểu rõ, bắt đầu từ hôm nay, quan hệ của hai người đã từ đồng môn chuyển thành chủ tớ, vậy nên khi đối mặt với Lưu Ngọc thì càng phải cẩn thận và dè dặt hơn nữa.
Thấy hiệu quả đả kích không tồi, sắc mặt Lưu Ngọc dịu đi, trở nên vui vẻ hòa nhã, giống như thể ban nãy không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Sau đó hắn hỏi về việc bao giờ Ngũ Xương sẽ chuẩn bị đột phá Trúc Cơ, sau khi biết được nửa năm sau gã sẽ bắt đầu đột phá Trúc Cơ thì bèn phất tay bảo gã lui đi.
Trước khi đi, hắn đưa một cái túi trữ vật có đựng tài nguyên tu tiên cho gã, trong đó có chứa một phần chiến lợi phẩm có được từ Lý gia, bảo gã xử lý chúng, đổi thành Linh Thạch.
Vừa mới xác định quan hệ chính thức, còn chưa đặt Nguyên Thần cấm chế, đương nhiên không thể có quá nhiều sự tin tưởng, cũng không thể nào đưa hết tất cả tài nguyên tu tiên cho Ngũ Xương xử lý trong một lần.
Giá trị của phần nhỏ này đạt đến gần hai ngàn khối Linh Thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói thì đã là một khoản “tiền khủng” rồi, bèn coi như là khảo nghiệm.
“Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng, nếu không thì...”
Ánh mắt Lưu Ngọc nhấp nháy, suy nghĩ về một số người thay thế, và cả những chuyện bất ngờ có thể xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận