Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 759. Không thể giữ lại (3)

Chương 759. Không thể giữ lại (3)
Tất cả đều ở dưới sự chỉ huy trước trận của vài tu sĩ Trúc Cơ, tiến hành một cách có trật tự.
Mà Lưu Ngọc thì phụ trách khống chế toàn cục, thỉnh thoảng hắn sẽ căn cứ vào quan sát của Thiệu Văn Ngạn mà hạ lệnh cho Nhan Khai, Thôi Lượng, Lãnh Nguyệt Tâm và Vi Quang Chính, để cho bọn họ công kích vào một vị trí nào đó.

Trong lúc hai bên một công một phòng, bất tri bất giác đã trôi qua nửa ngày, tu sĩ Luyện Khí của cả hai bên đều đã kiệt sức.
“Rầm!”
Pháp khí cực phẩm rơi xuống trụ sáng màu xanh, tạo ra một tiếng động như tiếng nổ của thuốc nổ.
Một bộ phận khu vực của trụ sáng lần này đã phát sinh biến hóa rõ ràng, dưới sự tấn công của pháp khí, nó đã bị lõm vào bên trong, tạo thành một cái “hố” lớn.
Từng đợt sóng to gió lớn từ đây đã khuếch tán ra tứ phương.
Mà lúc này đây Linh lực trong trận pháp lại có vẻ hơi “trì trệ”, dưới sự khống chế của trưởng lão Bạch gia, bọn họ cũng không thể lập tức bổ sung Linh lực để khôi phục cái “hố.”
Cho đến nửa hơi thở sau, cái “hố” này mới nhanh chóng được khôi phục.
Thiệu Văn Ngạn thấy thế thì trong mắt sáng ngời, sau khi trải qua khoảng thời gian dài suy đoán, hắn ta đã nắm chắc tám phần điểm yếu của trận pháp.
Sau khi suy tính xác nhận lần nữa, hắn ta quyết đoán chắp tay nói:
“Bẩm báo Lưu sư thúc, sau khi đệ tử nhiều lần xác nhận, đệ tử đã tìm được điểm yếu của trận pháp Bạch gia này.”
“Khôn… Chắc chắn là điểm yếu của trận pháp này.”
Lưu Ngọc nghe vậy thì không hề biến sắc, hắn khẽ gật đầu, ánh mắt xoay chuyển nói:
“Ngươi thật sự chắc chắn?”
“Ngươi không cần phải vội vàng trả lời, đợi một khoảng thời gian nữa ngươi nắm chắc hơn cũng không muộn.”
“Có điều nếu như tính sai thì sẽ lãng phí bí bảo của tông môn và tinh lực của đội ngũ, đến lúc đó không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa.”
Ánh mắt lạnh như băng và Linh áp cường đại của sư thúc đều khiến Thiệu Văn Ngạn chịu áp lực vô cùng lớn, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được tư vị gần vua như gần hổ.
Nhưng hắn ta vẫn cắn răng, không kiêu ngạo không siểm nịnh kiên trì nói:
“Đệ tử biết rõ nặng nhẹ!”
“Đây là kết quả mà đệ tử đã nhiều lần tính toán được, có niềm tin tuyệt đối.”
“Nếu như có sai sót, đệ tử sẽ một mình gánh chịu!”
Thành quả trên con đường trận pháp của hắn ta, hắn ta không cho phép người khác nghi ngờ, cho dù là sư thúc cũng không ngoại lệ, đây là niềm kiêu ngạo Thiệu Văn Ngạn, một Trận Pháp Sư.
Lưu Ngọc nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng, nhìn không ra một biểu cảm nào.
Một mình gánh chịu?
Hắn ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, có tư cách gì để có thể gánh chịu trách nhiệm của việc lãng phí một tấm Phá Cấm phù?
Cái gọi là kiên trì và nhiệt huyết, chỉ là để tự làm cảm động bản thân mà thôi.
“Có điều nếu như hành động thất bại, vậy thì có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn ta, đẩy hắn ta ra để dẹp yên sự tức giận của nhiều người.”
Trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện nhiều suy nghĩ u ám.
Sau khi hắn thoáng trầm ngâm, khóe miệng khẽ động phát ra thần thức truyền âm:
“Tông môn ban cho Phá Cầm phù, có thể phá hủy trận pháp.”
“Làm phiền chư vị yểm hộ Lưu mỗ tiến lên, sử dụng Linh phù này làm suy yếu uy năng của trận pháp Bạch gia.”
Sau khi tấn công dữ dội lâu như vậy, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng đã tiêu hao rất nhiều pháp lực, cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Đã rõ!”
Nghe vậy, Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Mạnh Văn Tinh, Vi Quang Chính và những người khác mừng rỡ, nhao nhao truyền âm tỏ vẻ đã rõ.
Sau đó họ ngay lập tức có hành động, mỗi người lấy ra pháp khí phòng ngự, vượt qua khoảng cách hai mươi lăm trượng, từ từ đến gần trụ ánh sáng màu xanh.
Lưu Ngọc thi triển Ngự Phong thuật, nhảy xuống từ sườn đồi nhỏ.
Đồng thời hắn lấy ra Ly Huyền kiếm và Hậu Thổ Kình Thiên tán, để cho cả hai lơ lửng ở hai bên, bảo vệ bản thân hắn vững chắc ở bên trong, nếu có chuyện thì hắn có thể lập tức phản ứng được.
Sau khi làm xong những việc này, hắn mới chậm rãi di chuyển về phía trước dưới sự yểm hộ của Giang Thu Thủy, Nhan Khai và những người khác, chậm rãi tiếp cận trụ sáng màu xanh, hướng đến gần vị trí mà Thiệu Văn Ngạn đã chỉ.
“Đối phương đột nhiên đến gần, bọn họ đây là muốn làm gì vậy?”
Bên trong trận pháp, sáu vị Trúc Cơ bên phía Bạch gia nhanh chóng trao đổi.
“Nguyên Dương Tông phái bọn chúng đến thì có lẽ bọn họ đã ban cho vài món bí bảo để phá trận, tỷ như Phá Cấm phù, Phá Cấm châu, Động Địa phù,…”
“Chẳng lẽ lúc này đối phương đang muốn…”
Tứ trưởng lão Bạch gia suy đoán nói.
“Mặc kệ việc có phải bọn chúng đang muốn sử dụng bí bảo hay không, bất luận thế nào thì chúng ta cũng không thể để cho bọn chúng thực hiện được ý đồ.”
“Mau ra tay ngăn cản bọn chúng!”
Sắc mặt của nhị trưởng lão Bạch gia biến đổi, vội la lên.
Nói xong, lão ta vội vàng khống chế băng kiếm thượng phẩm màu lam và một kiện pháp khí cực phẩm, công kích Vi Quang Chính và đám người Tiêu Sùng, cố gắng ngăn cản bước tiến của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận