Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1011. Ngày sau gặp lại(2)

Chương 1011. Ngày sau gặp lại(2)
Cho nên cơ bản sau khi tất cả đều kết thúc, giải trừ giới nghiêm cũng là việc thuận theo tự nhiên.
Lại tiến vào Cổ Khuyết Thành lần nữa, Lưu Ngọc quay đầu nhìn bốn phía, đánh giá xung quanh nơi này.
Xe ngựa trên phố như nước, khắp nơi đều là tu sĩ với muôn hình vạn trạng, đủ loại tiếng rao bán vang lên bên tai không ngừng, trong cửa hàng hai bên cũng người đi người đến vô cùng náo nhiệt.
Tiếng rao hàng, giọng gào to, tiếng cãi vã, đủ loại âm thanh vang lên liên tiếp.
"Thời gian quả nhiên là lực lượng vĩ đại nhất của thế gian."
Nhìn qua cảnh tượng phồn hoa trước mắt, Lưu Ngọc hơi cảm khái.
Bây giờ chỉ mới qua tám năm, năm đó ngũ tông Sở quốc cưỡng ép tiến đánh thành tạo thành thương tích, còn có các dấu vết do đấu pháp lưu lại đều đã biến mất không còn một mảnh, rốt cuộc không nhìn thấy chút bóng dáng nào nữa.
Tựa hồ, chiến hỏa đã đi xa, một đêm kinh tâm động phách kia cũng chỉ tồn tại trong trí nhớ của vài tu sĩ.
Ngẫu nhiên nhớ lại cũng chỉ trầm mặc một hồi mà thôi.
Một đường đi lại không ngừng, Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Nhan Khai và hai thị nữ nhanh chóng đến Truyền Tống Điện.
Thời gian năm năm qua đi, Truyền Tống Điện lại mở rộng không ít, tăng thêm vài phòng truyền tống, cũng không biết là liên thông đến nơi nào.
Lưu Ngọc tìm tới chủ sự phụ trách của Truyền Tống Điện, lấy lệnh bài tông môn ra, bày tỏ muốn dùng Truyền Tống trận để trở về Nguyên Dương Tông.
Lần này khác hoàn toàn lần trước, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về tông môn vẫn thuộc phạm vi trong lúc làm nhiệm vụ cho tông môn, vì vậy phí tổn trở về là do tông môn xử lý.
Năm đại tông môn cùng nhau chưởng quản Cổ Khuyết Thành, tất cả cũng bởi vì hoàn thành nhiệm vụ trở về Sở quốc, phí tổn được miễn giảm toàn bộ, chẳng qua nó bị giới hạn từ tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên.
Truyền Tống trận một lần truyền tống tốn cũng khá nhiều Linh Thạch, nếu thêm cả đệ tử Luyện Khí kỳ vào, dù cho năm đại tông môn cùng gánh vác cũng không chịu không nổi.
Sau khi kiểm tra xong, bốn người Lưu Ngọc thuận lợi nhận được miễn giảm phí tổn.
Chẳng qua hai thị nữ là Oanh Ca, Yến Vũ là sở hữu riêng của hắn, cũng không được tính vào cùng.
Cho nên phần Linh Thạch của hai người kia vẫn do chính hắn lấy ra, việc này thật sự không có chỗ để trốn được.
Một lúc sau, sáu người đã đứng giữa Truyền Tống trận.
Khi "Độn Không Thạch" cắm vào chỗ để Linh Thạch, Truyền Tống trận thuận lợi mở ra, từng đợt dao động khác thường bắt đầu truyền ra, Linh quang văn tự của trận dưới chân sáng lên và dần trở nên rực rỡ.
Ngay lúc dao động đạt tới giá trị cao nhất, Linh quang cũng đạt tới trình độ sáng chói mắt, Truyền Tống trận cũng bị kích phát.
Trong giây phút đó, hào quang sáng lấp lánh, Linh khí hỗn loạn trong căn phòng cũng càng rối loạn hơn.
Đợi khi Linh quang ảm đạm xuống, trên Truyền Tống trận đã không còn bóng người nào.
Nguyên Dương Tông ở Sở quốc.
Đại điện Truyền Tống tại Thanh Đài phong.
Một đợt sóng Linh khí kịch liệt truyền tới, trong điện ở một gian Truyền Tống trận nào đó bất chợt xuất hiện Linh quang chói mắt, đây là dấu hiệu có tu sĩ được Truyền Tống đến.
Có tu sĩ phòng thủ nhận ra đây là Truyền Tống trận liên thông từ Cổ Khuyết Thành, trong lòng bắt đầu láo nháo suy đoán, đây có lẽ cũng là vì đồng môn kia đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Đợi khi Linh quang ảm đạm, chân chính nhìn rõ mặt những tu sĩ có trong Truyền Tống trận, có không ít tu sĩ vô cùng giật mình!
Thanh Dương Tử!
Bây giờ bên trong đám tu sĩ cấp thấp của tông môn, Lưu Ngọc ít gì cũng được coi là một nhân vật nổi danh.
Từ lúc trở thành dẫn đội Thanh Phong, đã bắt đầu bộc lộ tài năng, đánh bại rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ nổi danh của Yến quốc, tạo ra vô số chiến tích.
Đương nhiên, chuyện để tu sĩ Nguyên Dương Tông nói say sưa nhất vẫn là chiến tích đánh Trác Mộng Chân Hợp Hoan Môn, khiến rất nhiều tu sĩ nghe thấy mà thầm thỏa mãn trong lòng.
Trong truyền thuyết, Trác Mộng Chân của Hợp Hoan Môn vô cùng hùng hổ dọa người, Thanh Dương Tử sư huynh lại ép ra chặn đánh.
Nhưng người kia có chuẩn bị mà đến nên không phải là bình thường, cho nên sau khi giao thủ thì Thanh Dương sư huynh đã bị ép vào thế hạ phong, chẳng qua vì vinh quang của tông môn mà nàng ta ra sức nghênh địch, mấy lần rơi vào hiểm cảnh, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì được.
Rốt cuộc sau một ngày một đêm đại chiến, mới khó khăn giành được chiến thắng, không làm mất danh tiếng của tông môn.
Không thể không nói, đây là chuyện xưa vô cùng chăm chỉ và vô cùng khổ sở, chẳng qua một vài tu sĩ nghe được lại nghe tới say sưa ngon lành.
Đương nhiên, một chút việc xấu như "Lãnh huyết", "Tàn bạo" cũng theo đó lan truyền ra.
Trải qua năm năm lên men, danh tiếng của hắn trong Nguyên Dương Tông đã tăng lên không ít, chẳng qua nó không hoàn toàn là thanh danh tốt.
Truyền Tống trận mở ra, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, lúc khôi phục ý thức lại lần nữa, người đã ở đại điện Truyền Tống của Thanh Đài phong.
Bởi vì cơ thể được tăng cường lên không ít, lần này tác dụng khi dùng Truyền Tống trận đã giảm xuống rất nhỏ, hoàn toàn có thể cưỡng chế lại áp chế.
Hắn chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
So với hắn, thì ba người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm và Nhan Khai thì thảm hơn nhiều, đừng nói chi là hai thị nữ như Oanh Ca, Yến Vũ.
Cơ thể của bọn họ kém xa Lưu Ngọc, kinh nghiệm đi bằng Truyền Tống trận cũng không có, cho nên triệu chứng rất rõ ràng, thật lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận