Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 555. Âm Minh Linh Xà(3)

Chương 555. Âm Minh Linh Xà(3)
Nếu không thân quen mà một tu sĩ lại quá nhiệt tình vô cớ, có thể là có thiện ý, nhưng càng nhiều hơn có thể là có mưu đồ khác.
Nếu đã muốn cùng nhau tiến vào Kim Tinh chi mạch, cũng phải hơi hiểu rõ thủ đoạn của nhau một chút, không nói đến việc phối hợp, ít nhất là để phòng ngừa hao tổn bên trong.
"Bần đạo chủ yếu sử dụng chính là Vô Trần kiếm..."
Là người đề xuất, Thanh Tùng lão đạo là người đầu tiên nói về thủ đoạn của chính mình.
"Tại hạ chủ yếu sử dụng Linh trùng thuộc tính Hỏa, công kích bình thường thì mạnh hơn pháp khí cực phẩm một chút."
Thương Lam lạnh lùng mở miệng, dường như tính cách của hắn ta chính là lạnh lùng và cố chấp, lúc này hắn ta vẫn không có cởi mũ trùm ra.
"Pháp khí của Hồng mỗ chính là một thanh trường cung thuộc tính Kim..."
Lưu Ngọc biết rõ phải lắng nghe, nên cũng giới thiệu sơ lược về thủ đoạn của mình.
Thông qua giải thích một hồi, hắn cũng hiểu rõ Thanh Tùng lão đạo sử dụng chủ yếu chính là một thanh kiếm pháp khí cực phẩm, mà nam tu hắc bào Thương Lam lại dùng một loại là Linh trùng thuộc tính Hỏa có tên "Phi Hỏa Lưu Huỳnh".
Họ cũng giống như mình đều chỉ lộ ra duy nhất một phần thực lực, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên Lưu Ngọc cũng sẽ không cho rằng đây là thực lực thật sự của hai người họ, nhiều nhất cũng chỉ là một phần bên ngoài mà thôi.
"Vốn nghĩ Hồng đạo hữu mà không đến, bần đạo chỉ đành phải tìm cách mời thêm một đạo hữu nữa tới viện trợ, chỉ là Hồng đạo hữu đã tới đây, đây cũng là không cần vẽ vời thêm chuyện."
"Việc này không nên chậm trễ, hai vị đạo hữu nếu không còn ý kiến gì, chúng ta lập tức xuất phát luôn!"
Sau khi giới thiệu xong, Thanh Tùng lão đạo chỉ một ngón tay vào thang lầu, hơi vội vàng nói.
Trước khi Lưu Ngọc đến đã có chuẩn bị, lúc này đương nhiên sẽ không có ý kiến, mà Thương Lam so với Lưu Ngọc còn đến sớm hơn một chút, thái độ cũng đã rõ ràng tất thảy.
Hai người lập tức đứng dậy, đi tới thang lầu.
"Linh vật kết đan bần đạo nhất định phải cầm tới tay, mà thân gia hai người cũng không thể buông tay."
"Đến lúc đó, Kim Đan chân chính mới có hy vọng!"
Thanh Tùng lão đạo cũng đứng dậy theo sau hai người, nhưng nơi sâu nhất ở đáy mắt hiện lên vẻ tham lam, dường như đang nghĩ tới cảnh tượng tốt đẹp về sau, trong mắt lão, sự tham lam chuyển biến thành một vòng lửa nóng, vô thanh vô thức lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ba người tâm tư khác nhau cùng nhau đi ra khỏi Phong Vũ Lâu, đi nhanh tới cửa Đông phường thị, ra khỏi cửa Đông thì khống chế tia sáng bay tới Kim Tinh chi mạch.
Rất nhiều tu sĩ Luyện Khí trở về từ trong dãy núi, nhìn thấy ba vị tiền bối Trúc Cơ đi tới, vội vàng xoay chuyển tia sáng nhường qua một bên, chờ khi tiền bối Trúc Cơ bay mất mới tiếp tục tiến lên.
Mặc dù Thanh châu đã ra lệnh rõ ràng, cấm hành vi giết người đoạt bảo, một khi phát hiện ra sẽ bị đánh về tà tu, đồng thời nhận sự truy lùng.
Nhưng nếu va chạm với tu sĩ cấp cao, nhẹ thì trừng phạt, nặng thì lấy tính mạng ra đền, dù là ai cũng không thể nào không cảm thấy nó không đúng.
Chuyện như vậy ở Tu Tiên Giới là xảy ra hàng năm, Nguyên Dương Tông cũng sẽ không quản tới.
Bên trong tia sáng, hai mắt Lưu Ngọc nhìn bốn phía, nhớ kỹ địa hình gần đó.
Mặc dù trước đó đã mua lại bản đồ địa hình, nhưng dù sao vẫn kém hơn việc tận mắt nhìn thấy rõ.
Khoảng cách mấy chục dặm, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói thực sự quá ngắn, chỉ hai khắc đã vượt qua được.
Một dãy núi dài không dứt lập tức tiến vào trong tầm mắt của ba người.
Nó từng là do một mỏm núi lớn cùng với các dạng địa hình tạo thành, trong đó vốn là rừng rậm nguyên sinh, hồ nước rộng lớn, đầm lầy hôi thối, cũng có thác nước, bãi cỏ, sơn cốc, bồn địa, vân vân.
Phía trên cổ thụ cao lớn có một loài chim hoặc xinh đẹp, hoặc dữ tợn bay qua, vẻ ngoài khác biệt nhưng đều có lực lượng cường đại, bọn chúng đều có thân phận giống nhau... Yêu thú.
Không có yêu cầm bay lượn trên bầu trời, các nơi như bãi cỏ, rừng rậm, đầm lầy cũng rất ít thân ảnh của yêu thú.
Bởi vì theo việc tu sĩ nhân loại liên tục tràn vào, bố cục ban đầu cũng bị phá vỡ, mục tiêu rõ ràng như yêu thú với lòng cảnh giác yếu, thực lực kém dĩ nhiên là bị đào thảo từ sớm.
Yêu thú còn lại dĩ nhiên cũng học xong việc ẩn náu, không có tùy tiện lộ ra hành tung, lúc nào bọn chúng cũng có thể phát ra một kích trí mạng ở nơi mà chúng ta không nghĩ tới, bên trong dãy núi yên tĩnh như này lại ẩn giấu nguy cơ chết chóc.
Cho dù yêu thú không lẩn trốn, cũng sẽ có tâm đề cao cảnh giác, chỉ chút gió thổi cỏ lay thì lập tức phản ứng lại.
Ba tia sáng rơi xuống ở lối vào dãy núi, hiện ra bóng dáng lần lượt là Lưu Ngọc, Thanh Tùng lão đạo và Thương Lam.
Lối vào dãy núi có tu sĩ Kim Đan đóng giữ, dọc theo đầu đường này tiến vào dãy núi, dựa theo tu vi chỉ cần giao nạp một chút Linh Thạch, làm trao đổi, dù tu sĩ có chọc tới yêu thú lợi hại đi nữa thì chỉ cần chạy trốn tới lối vào sẽ nhận được che chở.
Giao nạp Linh Thạch là đi qua, ba người lập tức thu liễm khí tức, đề cao cảnh giác đi dọc theo cửa mà tiến vào bên trong dãy núi, tự mình tăng cường Ngự Phong thuật mà chạy vội vào rừng núi.
Cho dù là yêu thú Yêu Đan kỳ, đến lối vào cũng sẽ không tiếp tục truy kích, bởi vì hai tộc nhân và yêu đã sớm đạt thành một ít ăn ý.
Bởi vì ngự khí bay đi thì mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ biến thành mục tiêu của yêu thú, hơn nữa tốc độ của tu sĩ bay đi cũng chậm hơn yêu cầm, cho nên bên trong Kim Tinh chi mạch dù là tu sĩ ngu dốt nhất cũng sẽ không dám tùy tiện bay đi.
Hoành Đoạn sơn mạch của Kim Tinh chi mạch dài tới bảy, tám trăm dặm, nhưng trải qua tu sĩ khai phát và thăm dò, ở ba mươi vị trí đầu vẫn tương đối an toàn.
"Thanh Tùng đạo hữu, cũng đã tiến vào dãy núi, dù sao cũng nên nói nơi ở của yêu thú kia chứ?"
"Cũng để cho Hồng mỗ và Thương đạo hữu có chút chuẩn bị trong lòng."
"Không phải là xâm nhập thật sâu vào dãy núi đó chứ?"
Giữa lúc chạy vội, Lưu Ngọc đột nhiên ngừng lại, bình tĩnh hỏi.
Thương Lam nghe vậy cũng chợt dừng lại, nhìn qua chỗ Thanh Tùng lão đạo.
"Hai vị đạo hữu cần gì nóng vội, chỗ sâu nhất dãy núi là yêu thú Kim Đan kỳ chiếm cứ, bần đạo sao có thể đi vào chịu chết?"
"Không phải đã đến đây rồi sao, bần đạo cũng không dối gạt hai vị đạo hữu."
"Lần này nơi bần đạo tới chính là ngay ở..."
Thanh Tùng lão đạo biết đã đến đây rồi, nếu còn che che giấu giấu thì không tránh khỏi khó nói chuyện, thế là dừng bước, vừa thả thần thức ra nhìn ngó xung quanh, bờ môi vừa nhúc nhích phát ra truyền âm trong thần thức.
Lão đạo này cũng rất hiểu biết, địa điểm có Linh vật Kim Đan, chính là tính từ cửa vào bốn trăm dặm ở trong một Hàn đàm, có một con "Âm Minh Linh Xà" thuộc tính băng thủy nhị giai đỉnh phong trấn giữ.
Loại rắn này có thân thể vô cùng cứng rắn, ngay cả pháp khí cực phẩm công kích vào trên thân thể cũng không đau không ngứa, không thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho nó. Với thiên phú về pháp thuật nên đã đạt tới thượng phẩm nhị giai, không kém gì các loại Kim Phong Tán Hình thuật, Huyền Điểu Liệt Diễm thuật, hơn nữa nếu trong Hàn đầm đấu pháp, một thân thần thông còn phải mạnh thêm ba phần.
"Phải xâm nhập vào bốn trăm dặm? Vậy đó cũng là vị trí cực kỳ sâu rồi."
Lúc này Thương Lam mới gỡ mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt không chút màu máu, hắn ta khẽ cau mày rồi nói.
"Vật mà Thanh Tùng đạo hữu cần là đang ở trong Hàn đầm?"
Lưu Ngọc chống một tay dưới hàm, sắc mặt ngưng trọng mà hỏi.
"Âm Minh Linh Xà là yêu thú nhị giai đỉnh phong, hơn nữa còn ở trong Hàn đầm, cái này cũng không dễ xử lý đâu."
Nghe vậy, Lưu Ngọc nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận