Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 17. Giao dịch(2)

Chương 17. Giao dịch(2)
"Hóa ra là ba gốc Linh dược hai trăm năm tuổi, hơn nữa lại đều là loại quý hiếm, tất cả đều có thể dùng để luyện chế ra đan dược củng cố Trúc Cơ Kỳ, đột phá Bình Cảnh!"
Sau khi thấy rõ thứ trong hộp, nàng ta hơi che đi đôi môi anh đào nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn Lưu Ngọc, hiển nhiên là biết rõ giá trị của Linh dược.
Nội tâm Lưu Ngọc cười thầm, nhìn thấy hành động, lời nói của đối phương thì cuối cùng cũng thấy yên tâm. Bấy giờ hắn mới chắc chắn giá trị của mấy gốc Linh dược trân quý này cao hơn so với dự tính trước đó nhiều, xem ra đổi ba bảo vật này cũng không thành vấn đề.
Sau khi Liễu Tuyết Cầm kiểm tra hộp ngọc một lượt rồi sau đó mới bất giác nhận ra sự thất lễ của mình, bị đối phương nhìn thấy không ít thực hư, điều này sẽ rất bất lợi cho việc ép giá sau này.
Có điều bây giờ nàng ta đã không thèm quan tâm đến chút Linh Thạch kia nữa, mà hoàn toàn bị ba gốc Linh dược thu hút, nếu có thể lấy được, dù đấu giá trực tiếp hay luyện chế thành đan dược đều sẽ nâng cao được danh tiếng, thu hút nhiều tu sĩ tới Ngọc Lan Lâu mua bán, đến lúc đó việc làm ăn chắc chắn sẽ thịnh vượng hơn rất nhiều.
"Ha ha, xem ra Liễu quản sự rất vừa lòng với ba gốc Linh dược này, chắc hẳn nhất định sẽ cho Hồng mỗ một cái giá thỏa đáng!"
Giọng điệu Lưu Ngọc hơi mang vẻ chế giễu, khá xem thường loại đàn bà này.
Liễu Tuyết Cầm đặt hộp ngọc lên bàn, vẻ mặt đã trở lại bình thường, nàng ta liếc trắng Lưu Ngọc một cách oán hận, nghiêm mặt nói:
"Nếu Hồng đạo hữu có thể lấy ra ba gốc Linh dược quý hiếm thế này, hẳn không phải là người tu tiên bình thường, vậy thiếp thân cũng không dùng thứ thông thường lừa gạt đạo hữu làm gì, mà sẽ đưa ra cho đạo hữu một cái giá công bằng!"
Lúc nàng ta nói đến đây thì hơi vuốt tóc, nói với giọng rất nhẹ nhàng, chân thành:
"Ba gốc Linh dược này không thể đổi lấy tất cả hộp gấm, chỉ có thể đổi lấy bảo vật trong bốn hộp gấm này."
Nàng ta vừa nói vừa mở một hộp gấm khác, hé ra một phù lục màu vàng.
"Đây là phù lục thượng phẩm nhất giai, rất hiếm lưu hành trên thị trường, có thể bảo toàn tính mạng vào thời khắc nguy cấp - Độn thổ phù, do một đại sự chế phù mà bản tiệm chu cấp chế tác ra, có thể nhanh chóng trốn ra ngoài năm dặm. Mà chẳng qua phạm vi thần thức của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng chỉ có năm dặm. Nếu có phù lục này, khả năng bảo toàn tính mạng sẽ được nâng cao đáng kể. Nếu Hồng đạo hữu thực sự không để mắt mấy thứ này thì bản tiệm cũng có thể đưa ra một mức giá khiến đạo hữu đây vừa ý để mua lại Linh dược, Hồng đạo hữu, huynh nghĩ thế nào?"
Lưu Ngọc có thể cảm nhận được sự thành ý của đối phương, cũng cảm thấy mấy món này tương đối thích hợp với mình, sau khi tính toán giá của cả hai về cơ bản tương đương nhau, lòng cũng đã có vài phần toan tính.
“Nếu Liễu quản sự đã nói như vậy thì được thôi, hãy dùng ba gốc Linh dược đổi lấy bốn thứ này, cứ giao dịch như vậy đi!” Lưu Ngọc cười nói.
Hắn duỗi tay đẩy ba hộp ngọc qua, bấy giờ mới bình tĩnh đặt bốn món kia vào hộp gấm, đóng từng hộp gấm lại rồi cho vào trong túi trữ vật.
Lúc này, Liễu Tuyết Cầm nhìn "Hồng đạo hữu" đội nón rộng vành và lụa đen, càng cảm thấy đối phương thần bí. Một tu sĩ Luyện Khí tứ tầng nhỏ nhoi vậy mà lại có thể liên tiếp lấy ra bảo vật quý giá, quả thật khiến kẻ khác phải kinh ngạc.
"Vật phẩm cuối cùng trong chiếc hộp này mới là quý giá nhất, chỉ cần Hồng đạo hữu có thể lấy ra thêm hai gốc Linh dược như vừa rồi là có thể mang đi, chắc chắn sẽ không làm đạo hữu thất vọng đâu!"
Nàng ta cầm hộp gấm trong tay, đưa ra trước mặt Lưu Ngọc, thăm dò nói.
"Tại hạ có được ba gốc Linh dược này là nhờ duyên trời run rủi, đã là vô cùng may mắn, còn bảo vật cuối cùng này, chỉ sợ là không có duyên với Hồng mỗ!"
Lưu Ngọc thở dài, nội tâm hắn biết đối phương đã nổi lòng nghi ngờ, xem ra với loại mua bán đổi Linh dược lấy bảo vật, sau này làm càng ít càng tốt, nếu không sớm muộn gì cũng gặp họa sát thân.
Sau khi đôi bên giao dịch xong, Liễu Tuyết Cầm nhẹ nhàng cười nhìn Lưu Ngọc, như muốn nhìn rõ khuôn mặt ẩn dưới màn lụa đen.
Lòng Lưu Ngọc cảm thấy hơi bất an, nhưng miệng lại không lộ ra chút thông tin gì, tám nhảm vài câu rồi tạm biệt rời đi.
Lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa lớn Ngọc Lan Lâu thì ngang qua một gã đàn ông mặt rỗ.
Gã đàn ông mặt rỗ sượt ngón tay, một lớp bột không màu không mùi bám lên trên quần áo Lưu Ngọc, động tác vô cùng kín kẽ.
Lúc này Lưu Ngọc đang vội vàng đi về phía nhà trọ, lòng nghĩ đến quá trình giao dịch nên không biết mình đã bị kẻ khác dùng mánh khóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận