Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 663. Quyền sinh sát ở trong tay(2)

Chương 663. Quyền sinh sát ở trong tay(2)
"Thôi, thôi, nền móng của lão phu cuối cùng vẫn ở tông môn."
"Chỉ cần tông môn vẫn còn, một ngày kia chưa chắc không thể đoạt lại Cổ Khuyết Thành lần nữa!"
Nương theo tiếng thở dài phức tạp đầy khó hiểu kia, bên trong hào quang chói mắt ấy, bóng dáng Tử Vân lão đạo biến mất không còn thấy gì nữa.
Chỉ còn lại tiếng thở dài, quanh quẩn bên trong Truyền Tống Điện trống trải yên tĩnh.
"Răng rắc!"
Ngay sau khi Tử Vân lão đạo biến mất chừng hai nhịp thở, nương theo tiếng nổ thật to, Ất Mộc Trường Thanh trận rốt cuộc không kiên trì nổi chính thức nổ tung.
Ánh sáng bao phủ tòa thành trì to lớn đột ngột biến mất, Linh quang lấp lánh trên tường cũng ảm đạm theo, cấm chế khắc họa trên đó cũng gần như toán loạn.
Ở trong thành, ánh mắt tu sĩ tràn ngập kính sợ, mấy chục đạo độn quang bay thẳng vào trong thành, bay về phía điện truyền tống.
Giờ khắc này, trong đó có vài tu sĩ tu sĩ đã ý thức được "Trời" đã thay đổi.
Bình thường, Cổ Khuyết Thành chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể bay lên, mà bây giờ trận pháp bị phá hư, những tu sĩ này đều là Kim Đan kỳ, không biết đối phương là tốt hay xấu, xử lý bọn họ thế nào, chỉ với điều này đã khiến rất nhiều tu sĩ đứng ngồi không yên.
Quy cũ đã bị đánh vỡ, quy củ mới có lẽ còn chưa có hiệu lực, có lẽ... Hiện tại còn khả năng làm được cái gì đây?
Có tu sĩ trong thành, hai mắt xoay chuyển thật nhanh, nghĩ tới một vấn đề quan trọng, lập tức nhìn về phía cửa tiệm tài nguyên phong phú, bình thường một ngày có thể thu một đấu vàng, trong mắt đều là vẻ tham lam.
Cũng có tu sĩ muốn giữ tính mạng, không đếm xỉa tới gì, sau khi chúng Kim Đan đi mất thì lập tức khống chế pháp khí phóng lên tận trời, bay ra bên ngoài thành.
Tiếc là còn bay chưa xa, bọn họ đã bị một món pháp bảo đoạt tính mạng, sau một tiếng hét thảm thì xương cốt cũng bị chia năm xẻ bảy.
Phạm vi thần thức của tu sĩ Kim Đan kéo dài chừng hơn trăm dặm, bao phủ cả tòa thành là không thành vấn đề, chỗ thần thức đến cũng chính là chỗ pháp bảo ở.
Sau khi gặp qua thảm trạng này, trong mắt rất nhiều tu sĩ đều lóe lên vẻ sợ hãi, đều có ý tưởng giống nhau là từ bỏ.
Nhưng khi thấy những tu sĩ thừa cơ "Phát tài" vẫn bình yên vô sự, một bộ phận tu sĩ kiềm nén không được mà cũng gia nhập vào, khiến cho cả tòa Cổ Khuyết Thành rơi vào trong hỗn loạn.
"Chúng đệ tử nghe lệnh, phong tỏa bốn cửa thành, phàm là có người thừa cơ rời đi."
"Giết không tha!"
Biến hóa xảy ra cũng chỉ vài nhịp thở, Lưu Ngọc đang nhìn vô cùng chăm chú, bên tai đột nhiên nhận được vài câu truyền âm bằng thần thức, thế là lập tức hành động.
Quay đầu nhìn lại ba người Giang Thu Thủy cùng với những đồng môn khác, thấy vẻ mặt của bọn họ cũng xảy ra thay đổi, đều tri kỷ nhận được lệnh như nhau.
Thế là ở đấy có hơn trăm năm mươi tia sáng, từ trên Linh hạm Thương Ngô bay xuống, rơi vào ngoài cửa thành đông Cổ Khuyết Thành.
Bởi vì không có tiếp nhận tin tức của các trưởng lão, lúc này chúng tu sĩ đều không tự tiện chủ trương tiến vào nội thành, mà dựa vào quan sát của Lưu Ngọc, những tu sĩ Trúc Cơ tông môn khác cũng là như thế.
Đứng ở chỗ cửa thành, với thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể tùy tiện quan sát được một phần tình huống bên trong thành.
Đủ loại việc ác như đốt, giết, đoạt, cướp, đang trình diễn bên trong thành.
Trong hỗn loạn, rất nhiều bản tính của tu sĩ được thả ra.
Nếu như không có ngày mai, còn có thể e ngại cái gì đây chứ? Sao không phóng túng một lần trước khi chết chứ!
Dĩ nhiên cuối cùng cái này cũng chỉ là một phần nhỏ tu sĩ, đa số tu sĩ vẫn bo bo giữ mình, bị động tiếp nhận đủ loại thay đổi.
Nhưng có thể đoán được chính là, nếu không thể ngăn cản nữa, hỗn loạn chắc chắn sẽ tăng lên thêm một bước nữa.
Đứng bên ngoài cửa thành đông của Cổ Khuyết Thành, với cường độ thần thức của Lưu Ngọc, có thể rõ ràng liếc nhìn hết tình huống ở phía đông.
Từng màn chiếu vào trong mi mắt khiến ánh mắt của hắn phải chớp động, nhịn không được mà hơi động tâm.
Với một phương đã chiến thắng, dĩ nhiên có một ít "Đặc quyền", phải chăng một ít mưu đồ ngày thường không có ích lợi gì?
Dù sao nội thành đều có rất nhiều cửa tiệm, đều chỉ thừa nhận Bạch Vân Quan, hiện tại đương nhiên sẽ mất đi hiệu quả, đã không đủ tính hợp pháp.
Những tu sĩ hoặc gia tộc có được cửa tiệm, tài nguyên trên người chắc chắn vô cùng phong phú, xa xa không thể so sánh với tu sĩ bình thường.
Nhất là truyền thừa luyện đan đặc biệt, truyền thừa luyện khí, chế phù kỹ nghệ, những thứ này bình thường muốn mua cũng là mua không được.
"Thừa thời cơ này, phải chăng có thể hành động một phen, nắm bắt những kỹ nghệ quý giá này tới tay nhỉ?"
Lúc này quan niệm của Lưu Ngọc đã thay đổi, hiện lên đủ loại ý nghĩ lớn mật không bình thường.
Lông mi của hắn hơi hạ thấp xuống, con ngươi đen như mực, trong mắt đều là sự lạnh lẽo vô tình!
Về phần những tu sĩ không chịu phối hợp, không muốn giao ra truyền thừa, kỹ nghệ, thì còn cái gì để nói, tuyệt đối là "Dư nghiệt" của Bạch Vân Quan, đương nhiên trừ đi cho thống khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận