Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 704. Luyện tập ở Mang Sơn(3)

Chương 704. Luyện tập ở Mang Sơn(3)
“Đúng là như vậy, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của Thanh Dương đạo hữu.”
Bốn vị tu sĩ Trúc Cơ khác của thế lực phụ thuộc cũng lên tiếng nói tương tự.
“Hời hợt như vậy đã lấy đi quyền chỉ huy của một trăm năm mươi tu sĩ Luyện Khí, người này thật bá đạo!”
Đây chính là ý nghĩ chung trong lòng năm người họ, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, chứ không dám thể hiện ra ngoài.
Bọn họ đã sớm thông qua các phương tiện để tìm hiểu thực lực của Lưu Ngọc, đều tự cho rằng mình không phải đối thủ của hắn, hơn nữa tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông không chỉ có một mình Lưu Ngọc.
Mà năm người bọn họ đến từ các nơi khác nhau, cũng không phải đồng lòng.
Bốn người Giang Thu Thủy đương nhiên càng không có ý kiến khác, cũng gật đầu đồng ý ngay tại chỗ.
“Đa tạ chư vị đạo hữu đã tin tưởng, nếu đã như vậy, thì bố trí như vậy đi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, bắt đầu việc sắp xếp.
Mặc dù không sợ những tu sĩ này không nghe theo chỉ huy, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy tình huống ngoài ý muốn xảy ra, cho nên vẫn cần phải “trưng cầu ý kiến và thương lượng”, ít nhất phải thông qua quy trình, như vậy thì mọi người đều cảm thấy giữ được thể diện, không phải sao?
Vì xem xét đến cảm xúc của năm người Mạnh Văn Tinh, trong số ba mươi tiểu đội trưởng, Lưu Ngọc đã sắp xếp mười tiểu đội sẽ do tu sĩ Luyện Khí mà bọn họ đưa đến đảm nhận vị trí tiểu đội trưởng.
Hai mươi tiểu đội trưởng còn lại, thì đều là do đệ tử tông môn đảm nhiệm.
Còn về tu sĩ Trúc Cơ, đều sẽ do hắn sắp xếp nhiệm vụ, đương nhiên cũng phân chia vô cùng rõ ràng.
Sau khi đã bận rộn hai khắc đồng hồ, chuyện lộn xộn này mới hoàn thành.
Lưu Ngọc nhìn từng đội đứng thành hàng trước mặt, đội hình tu sĩ Luyện Khí hết sức chỉnh tề ngay ngắn, hắn hài lòng gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Hắn còn đang muốn ba gai một chút, dùng chiêu giết gà dọa khỉ để lập uy, không ngờ đến những tu sĩ này lại “thành thật” đến bất ngờ.
“Trong mấy cảnh kinh điển, lúc này ắt phải có tu sĩ dũng cảm đứng ra, phản đối sự sắp xếp này không công bằng chứ?”
“Chẳng lẽ còn muốn ta chủ động tìm ra một hai người sao?”
Lưu Ngọc bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ này trong đầu, bất chợt cảm thấy có chút tò mò.
Nhưng nếu như những tiểu bối Luyện Khí đã nghe lời và hiểu chuyện như vậy, dường như cũng không cần thiết kiếm chuyện gây sự để lập uy làm gì.
Hắn nghĩ ngợi một hồi, sau đó từ bỏ suy nghĩ kia.
Phân phó cho tu sĩ Luyện Khí của ba mươi tiểu đội làm quen lẫn nhau, sau đó nói chuyện với chín người Mạnh Văn Tinh, Giang Thu Thủy, Nhan Khai một hồi lâu, sau khi đã hiểu sơ qua thủ đoạn và thực lực của bọn họ, Lưu Ngọc chọn ra một căn phòng trong khoang thuyền, nhắm mắt điều tức đợi chờ đến địa điểm nhiệm vụ.

Hai canh giờ thoáng chốc đã trôi qua, khi thời gian gần đến, Lưu Ngọc lại lần lần nữa đi đến boong tàu.
Nhìn toàn bộ hạm đội của Nguyên Dương Tông, có thể thấy được không lâu trước khi bắt đầu, luôn có một chiếc Quy Nguyên chu thoát khỏi hạm đội, đơn độc điều khiến hướng về phía xa.
Đội Mã Anh Kiệt, đội Vệ Tiểu Cầm …
Từ trên số hiệu đánh số trên thân thuyền hắn nhận ra được nó là do vị đồng môn nào dẫn dắt, sắc mặt hắn không chút biểu cảm lẳng lặng nhìn theo mấy chiếc Quy Nguyên chu nối tiếp nhau rời đi.
“Sư huynh, chuyến đi này chúng ta sẽ thuận lợi chứ?”
Giang Thu Thủy đứng bên cạnh hắn, khẽ kéo lấy ống tay áo của Lưu Ngọc thì thầm hỏi.
Lần trước tham gia cuộc chiến mỏ quặng Linh Thạch đã qua quá lâu rồi, nàng ta đã hơn mười năm không có trải qua đấu pháp sinh tử, lúc này có chút thấp thỏm không yên.
“Sư muội cứ việc yên tâm, chỉ cần chúng ta đồng lòng hợp sức, chắc chắn sẽ có thể bình yên vô sự.”
“Không những như vậy, còn có thể nhận được rất nhiều lợi ích, Linh Thạch, Linh dược, bí thuật công pháp, thậm chí là một khối Linh sơn thượng đẳng cũng không phải là chuyện không thể.”
Lưu Ngọc không chút do dự nào, trả lời đầy tự tin.
Cho dù trong lòng hắn không tự tin, nhưng vì nghĩ cho sĩ khí của đội ngũ, đương nhiên hắn không thể thể hiện ra ngoài mặt, mà phải ra sức nói một vài lời tích cực trước mặt để nâng cao sĩ khí.
Lời này không chỉ nói cho Giang Thu Thủy nghe, cũng là nói cho đám người Nhan Khai, Thôi Lượng, Mạnh Văn Tinh nghe.
Với người còn muốn tiếng thêm một bước thậm chí còn ngấp nghé tu sĩ Kim Đan như Nhan Khai mà nói, sự mê hoặc của tài nguyên không có gì sánh được.
Với những tu sĩ gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ như Mạnh Văn Tinh mà nói, sự mê hoặc của một khối Linh sơn Linh mạch phẩm giai cao cấp càng khó có thể chống lại được.
Lưu Ngọc đã quá rõ bọn họ cần thứ gì, cho nên ngay lập tức ám chỉ đủ loại lợi ích.
Mấy người họ nghe vậy quả nhiên tinh thần chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, không còn vẻ tiêu cực và lo lắng như trước đó nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận