Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 640. Cảnh đẹp Nam quốc(3)

Chương 640. Cảnh đẹp Nam quốc(3)
Có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, thì chút thông minh khôn ngoan này phần lớn tu sĩ Trúc Cơ vẫn có được.
Cho dù là trong cuộc chiến mỏ quặng Linh Thạch, có người thân nhất ngã xuống trong tay tu sĩ trong tông môn của đối phương, trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chí ít phải duy trì vẻ ngoài ôn hòa, không thể đối nghịch với tông môn cao tầng.
Mà Thanh châu với Kính châu cũng không tiếp giáp, hiềm khích và ma sát cũng ít hơn rất nhiều, mối quan hệ đương nhiên cũng không đến mức căng thẳng.
Có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều quan sát nhìn ngó xung quanh, mua một vài tài nguyên bản địa, một nhóm bốn người của Lưu Ngọc cũng như vậy, thế nên đã điều khiển pháp khí bay xuống phía dưới theo mọi người.
Dưới sự dẫn dắt của Từ Thu, một nhóm chúng tu sĩ trực tiếp bay đến trên tường thành, đáp xuống ở trong thành.
Sau đó tạm thời tản ra, đều phân thành các nhóm nhỏ, hoặc là đi một mình, đi về các hướng khác nhau.
“Thôi sư huynh, Nhan sư đệ, Giang sư muội, Lưu mỗ còn muốn chuẩn bị một chút cho đại chiến lần này, xem xem có thể mua được mấy tấm bùa chú đại uy năng hay không, cho nên ta không đi cùng các ngươi được nữa.”
“Chúng ta tách ra ở nơi này đi, sau hai canh giờ sẽ tụ họp lại trên Linh hạm Thương Ngô.”
Lưu Ngọc chắp tay ôm quyền nói.
Hắn muốn bán đan dược, đương nhiên không thể đi cùng người khác được.
“Lưu sư huynh cứ việc đi đi, tại hạ cũng muốn đi dạo một mình thử xem.”
Nhan Khai nhìn xung quanh, nghe thấy lời này lập tức trả lời lại ngay lập tức.
Thôi Lượng trợn tròn mắt quan sát nữ tu sĩ trang điểm ăn mặc các phong cách khác nhau, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Mỗi tu sĩ đều có việc riêng tư của mình, cho dù có một vài đạo lữ thân thiết nhất cũng không thể chia sẻ, đương nhiên bọn họ cũng biết được đạo lý này, sẽ không phạm vào điều kiêng kỵ này.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, xoay người tùy ý chọn một phương hướng rồi đi, mấy người bọn họ cũng như vậy mà tách nhau ra.
Sau khi đi được một đoạn đường, Giang Thu Thủy mấp mối môi, đi theo hướng Lưu Ngọc, chỉ trong chốc lát đã đi tới bên cạnh hắn.
“Sư muội thế này là có ý gì?”
Lưu Ngọc không chút biểu cảm nhìn chằm chằm người phía sau, không nhìn ra được vẻ hỷ nộ trên mặt.
“Thu Thủy muốn đi cùng sư huynh đi dạo Thiên Tuyết Thành, bảo đảm sẽ không mở miệng nói lung tung.”
Giang Thu Thủy chớp chớp mắt dáng vẻ vô số tội, trong con ngươi hẹp dài xinh đẹp trong veo như thấy đáy.
Nghe vậy, Lưu Ngọc có hơi đau đầu, kể từ lúc đạt được thân thể của nàng ta, nữ nhân này càng lúc càng dính người, gần như là dần dần trở thành một loại dựa dẫm.
Mà sau khi nàng ta đến Trúc Cơ, giá trị đối với mình càng nâng cao hơn rất nhiều, vì thế nên hắn cũng khoan dung hơn rất nhiều với nữ nhân này, không ngờ tới lại dưỡng thành một loại thói quen.
Nhìn thấy vậy hắn khẽ nhíu mày, chuyện này không thể được.
Trước đây sở dĩ lựa chọn Giang Thu Thủy, thứ nhất chính là vì giúp hắn kinh doanh cửa tiệm, thứ hai mới là trút ra dục vọng thể xác, hiện giờ lại có thể ảnh hưởng đến tu luyện và dự định của mình, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Không có danh phận đã như vậy rồi, có danh phận rồi vậy thì phải thế nào?
“Có phải là đã quá khoan dung với nữ nhân này rồi?”
“Xem ra đã đến lúc làm cho nàng ta tỉnh táo rồi.”
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên vài suy nghĩ, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, hắn trầm giọng nói:
“Chẳng phải Lưu mỗ đã nói ta muốn đi chuẩn bị một chút, có chút việc riêng cần xử lý rồi sao?”
“Hay là, muội coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai?”
Giang Thu Thủy nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên bối rối.
Trong lòng nàng ta hiểu rõ vị trí của mình, bản thân cũng không phải ngu dốt, vốn dĩ cũng không đến mức như vậy.
Nhưng có một vài thứ, vĩnh viễn không cách nào dùng lý tính để đánh giá được.
Có được một vài thứ thì sẽ muốn có được càng nhiều hơn, cho nên bản năng nàng ta càng muốn nắm chặt người trước mắt này.
“Nhưng mà…!”
“Vâng, sư huynh, Thu Thủy rời đi ngay.”
Vốn dĩ Giang Thu Thủy muốn phản bác lại, nhưng mắt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ngọc thì đột nhiên lạnh thấu tim gan, trong chốc lát như bừng tỉnh lại, nhỏ giọng vâng lời.
Dáng vẻ của nàng ta lúc này cực kỳ giống như con thú nhỏ bị thương, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn che chở trong lòng.
Nhưng ánh mắt Lưu Ngọc vẫn lạnh lùng vô cảm, trong lòng hắn không chút động lòng nào.
Người phía sau thấy vậy, cũng chỉ có thể buồn bã rời đi.
Cảnh tượng này, đương nhiên cũng bị những tu sĩ đi tới đi lui trong thành nhìn thấy, nhưng những tu sĩ này chẳng qua chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, cũng chỉ dám quan sát liếc mắt hai ba lần, cũng quay đầu đi không dám nhìn lại.
Nói đùa, náo nhiệt của tu sĩ cao giai có thể dễ xem như vậy sao?
Ngộ nhỡ tiền bối cao nhân thẹn quá thành giận sẽ ghi hận, dẫn đến phiền phức vô tận, thậm chí còn có thể vứt bỏ tính mạng, lúc đó chẳng phải sẽ là khóc không ra nước mắt sao?
Lưu Ngọc không có ý muốn thu liễm lại Linh áp trên người mình, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua nghe thấy động tĩnh của tu sĩ đang nhìn về phía mình.
Bọn họ vội vàng quay đầu sang chỗ khác, “nghiêm túc” làm chuyện của mình, không hề dám quay mặt đối diện.
Loại ánh mắt này hết sức quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận