Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 991. Đồng môn tương tàn

Chương 991. Đồng môn tương tàn
Đã hưởng thụ lợi ích, lại không gánh trách nhiệm, trước mắt Lưu Ngọc còn chưa làm được.
Đây mới là bản lĩnh lớn!
Mà đã có sư tôn tiện nghi nói chuyện, sắp xếp vài nhiệm vụ đơn giản, không làm chậm trễ quá trình tu luyện vậy thì không còn gì tốt hơn.
"Không cần đa lễ."
Sau khi ngồi xuống, Trường Phong chân nhân nhẹ nhàng khoát tay, tùy ý nói.
"Vâng."
Khi đứng trước mặt Kim Đan chân nhân, thì những nhân tài kiệt xuất trong nhóm tu sĩ Trúc Cơ này vẫn chỉ có thể thành thật nghe theo lệnh.
"Trước mắt dù tứ quốc đã diệt được Yến quốc, nhưng địa bàn mà tông môn chiếm giữ vẫn còn nhiều nhân tố chưa ổn định, cần phải xử lý."
"Triệu tập chư vị sư điệt đến đây, chính là vì việc này."
"Chỉ một khi tất cả ổn định lại, giữ vững địa bàn hiện có, các ngươi, những người trung kiên với tông môn mới có thể dần được trở về Thanh châu."
Trường Phong chân nhân chậm rãi mở miệng, không quá nhiều lời lẽ, cứ trực tiếp nói ra mục đích triệu tập chúng tu sĩ đến đây.
Lưu Ngọc nghe đến đây lập tức hơi động trong lòng, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn về phía sư tôn tiện nghi, nhưng cả khuôn mặt lão đều nghiêm túc, vốn không nhìn ra cái gì.
Chẳng qua dù là như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn kiên định lại, mấy năm này, lợi dụng chức vụ để chi ra một lượng lớn chỗ tốt "Hiếu kính", không thể nào không có tác dụng.
Mà bây giờ, quan hệ thầy trò cũng gần gũi hơn nhiều.
"Không có gì thay đổi, hẳn là mọi chuyện sẽ thuận lợi, không có rủi ro đâu nhỉ?"
Trong lòng hắn thoáng suy đoán.
Dù sao sư tôn tiện nghi và Trường Phong chân nhân cũng đều là Lý gia, bên trong bốn vị trưởng lão đã có hai người, nắm giữ một nửa quyền hạn lên tiếng.
Sau đó ngoài dự liệu chính là Trường Phong chân nhân tự mình mở miệng, tuyên bố chỗ của từng tu sĩ.
Tu sĩ bị gọi tới tên, có thể lựa chọn vài tên đồng môn thực lực, trấn thủ một phương cho tông môn, bình định những nhân tố không ổn định.
Mã Anh Kiệt, Vệ Tiểu Cầm...
Từng người một lĩnh mệnh, ngay lập tức tới phiên hắn.
"Vâng, sư bá!"
Lưu Ngọc tiến lên, sắc mặt nghiêm túc chắp tay lĩnh mệnh nói.
Có quan hệ với sư tôn tiện nghi, hắn như nguyện rơi vào nhiệm vụ tương đối đơn giản, chính là trấn thủ con đường lúc tiểu đội mình đến.
Từ Phượng Hoàng sơn đến phường thị Vĩnh Thái, thế lực tu tiên lớn nhỏ dọc đường đều tương đối quen thuộc, không cần hao phí quá nhiều tinh lực.
Có đông đảo những thi cốt làm vết xe đổ phía trước, Lưu Ngọc tin tưởng những tu sĩ và thế lực kia sẽ khá trung thực lại, không tìm bao nhiêu phiền phức cho mình.
"Chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng xuất phát, đừng cô phụ sự kỳ vọng của tông môn."
"Nếu có biến cố, kịp thời thông báo tông môn, đừng ngông cuồng xúc động mà để mất mạng."
"Được rồi, các ngươi lui ra đi."
Trường Phong chân nhân dặn dò thêm vài câu, rồi khoát tay áo ra hiệu chúng tu sĩ rời đi.
"Đệ tử cáo lui."
Lưu Ngọc thi lễ một cái, theo những người khác đi ra khỏi lầu các.
Không hề có ý định trò chuyện với những người khác, hắn nhanh chóng đi xuống chân núi, đi vào trụ sở ban đầu.
Tìm Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, dẫn theo hai người đi đăng ký lập hồ sơ, làm trợ thủ cho mình.
Lúc này Vi gia chỉ vừa mới quy thuận thế lực Nguyên Dương Tông, tạm thời còn chưa trở lại địa bàn riêng của mình, phải tới phường thị Vĩnh Thái chờ.
Dự định mỉa mai một phen, lại loại bỏ Tỏa Linh cấm chế trên người những người này, cuối cùng đưa họ về từng địa bàn riêng.
"Có điều, trước hết cần phải xử lý hậu hoạn Tống Hạo Thương này."
Sắp xếp xong tất cả sự vụ quan trọng, trong mắt Lưu Ngọc lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn chuẩn bị lập tức đi tiêu diệt mối họa kia.
"Rõ!"
"Xin sư huynh yên tâm, chuyện kế tiếp cứ để Thu Thủy sắp xếp thỏa đáng."
"Ở phường thị Vĩnh Thái, chờ sư huynh đến."
Giang Thu Thủy mím môi, nàng ta nói như thế.
Đối với việc vì sao Lưu Ngọc không theo đội ngũ tuần sát đến phường thị Vĩnh Thái, trái lại muốn bí mật ra ngoài, trong lòng nàng ta có hơi tò mò.
Chẳng qua Giang Thu Thủy biết những gì không nên hỏi thì không cần hỏi nhiều, nếu không sẽ chỉ khiến sư huynh không vui, cho nên nàng ta không tìm cách để hỏi.
Chỉ có làm tốt sự vụ sư huynh giao cho, mới có thể đạt được ân huệ mãi mãi.
Lãnh Nguyệt Tâm thì không nói gì, nàng ta chỉ nghiêm túc gật đầu chắp tay.
Không biết có phải vì nguyên do ảnh hưởng từ công pháp không, nhưng nàng ta luôn rất kiệm lời, Lưu Ngọc cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Chỉ cần không có lòng khác, làm tốt mọi chuyện mà hắn giao phó thì cũng nàng ta muốn sao cũng được.
Ở một loại trình độ nào đó mà nói, giữa thủ hạ với nhau cũng đừng nên quá hòa thuận, cũng là chuyện mà hắn vô cùng muốn thấy.
Sau khi giao phó xong mọi chuyện xuống dưới, hai nàng ta nhanh chóng cáo từ rời đi, bóng dáng cũng nhanh chóng biến mất khỏi nhà gỗ, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt là còn tồn tại.
Dựa theo sắp xếp của hắn, hai nàng ta sẽ dẫn đầu đội ngũ đi tuần sát khu vực quản lý của Lưu Ngọc, mãi cho tới chỗ phường thị Vĩnh Thái thì thôi.
So sánh với lúc mới đến, thực lực đội ngũ bây giờ không thể nghi ngờ là ít lại khá nhiều.
Tu sĩ trực thuộc tông môn bị điều đi một phần, đệ tử tông môn cộng thêm tu sĩ thực lực phụ thuộc Thanh châu cũng chỉ mới đưa qua khoảng một trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Mà ở phương diện tu sĩ Trúc Cơ, cũng chỉ có một mình Mạnh Văn Tinh, vài người còn lại đều bị tông môn điều đi.
Về phần có sắp xếp ở Thanh châu hay không thì hắn cũng không rõ lắm.
Cộng thêm bản thân Lưu Ngọc, tổng cộng cũng chỉ có bốn tên tu sĩ Trúc Cơ.
Về sau có thể tùy ý chỉ điểm, cũng chỉ có bốn tên tu sĩ Trúc Cơ, cùng một trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Về phần các thế lực phụ thuộc của nước mới lập, sau này sẽ trở về địa bàn của riêng mình, tôn kính Nguyên Dương Tông giống như thượng tông, hàng năm đều sẽ nộp lên số lượng tài nguyên nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận