Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 986. Mộng khi còn trẻ(3)

Chương 986. Mộng khi còn trẻ(3)
Tu sĩ Bạch Vân Quan bị phong bế pháp lực không hề có sức phản kháng, dưới những mảnh lớn phong mang pháp khí đã ngã xuống đất, tiếng kêu khóc thảm thiết liên tiếp vang lên.
Giống như là gặt lúa, dao dài nhẹ nhàng vung vẩy, hạt lúa cũng liên tục rơi xuống một mảng lớn.
Trông thấy một màn này, lúc đang đi đường, Lưu Ngọc bỗng nhiên dừng bước, hơi chau mày.
Hắn dĩ nhiên không phải là người có lòng thương hại, chẳng qua cảm thấy cách xử lý này thật sự quá lãng phí.
Nháy mắt với Giang Thu Thủy, nàng ta lập tức hiểu ý, lập tức gọi một đệ tử trông coi trong tông môn tới, bắt đầu hỏi nguyên nhân.
"Khởi bẩm sư thúc, đây là mệnh lệnh của các trưởng lão, đệ tử chỉ nghe theo mà làm."
"Đệ tử trông coi người nhưng đồng thời cũng nhận được mệnh lệnh riêng của các trưởng lão tông môn, muốn xử lý toàn bộ những tên tù binh Bạch Vân Quan này."
Một đệ tử trông coi bị gọi đến, thấy là một sư thúc Trúc Cơ, lập tức thành thật trả lời.
Chân mày Lưu Ngọc giãn ra, phất tay để tên đệ tử này rời đi, sau đó bóng dáng hơi nhoáng lên, tiếp tục đi về trước.
"Thật tiếc."
"Mấy trăm tên tu sĩ Luyện Khí, dù thế nào cũng có thể có tận ba mươi ba độ nhiên liệu."
Hắn là người tiết kiệm, đối với nhiên liệu bị uổng phí hết thì trong lòng thật sự sinh ra tiếc nuối.
Chẳng qua những tù binh này là tài sản của tam tông, cho dù thành thi thể thì vẫn là như vậy.
Nếu Lưu Ngọc mạo muội dùng làm nhiên liệu của Ma Hỏa, thì hành vi thuộc dạng "Kiếm lời trung gian về túi riêng", trừ phi đi xin phép các trưởng lão, nếu không chỉ sợ sau đó sẽ gặp phải không ít phiền phức.
Trước mắt vẫn nên ổn thỏa trước, cho nên không thể không dập tắt ý nghĩ mê người gì đó.
"Haizz.."
Trong lòng Lưu Ngọc liên tục thở dài.
"Á..."
Sau lưng, tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng.
Nhưng với hiệu suất giết chốc cao của tu sĩ trông coi, nhanh chóng thưa thớt dần, chậm rãi không còn nghe thấy nữa, cuối cùng chỉ còn lại một vùng yên tĩnh.
Từng bãi máu tụ lại cùng nhau, nhiễm đỏ cả mặt đất xanh, trông thấy mà giật mình.
Có lẽ, những tu sĩ Bạch Vân Quan lựa chọn đầu hàng để bị bắt sẽ cảm thấy vô cùng hối hận vào trước lúc họ chết.
Dù sao cũng chết, vì sao không chọn một cái chết oanh liệt cơ chứ?
Đã không thể tránh khỏi cái chết, vậy nếu thành toàn ân nghĩa, thống khoái đánh tới chết một phen!
Nghe tiếng kêu thảm thiết dần biến mất, ba người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Vi Quang Chính cũng không xuất hiện tí dao động nào.
Loại chuyện như chết đi thế này, hai năm qua đã gặp rất nhiều, đối với tu sĩ Bạch Vân Quan tứ cố vô thân như vầy, càng sẽ không thương hại họ.
Cho dù có ít kinh nghiệm ở phương diện này như Giang Thu Thủy, nhưng trong hai, ba năm qua trải qua quá nhiều, nàng ta cũng đã quen rồi.
Dọc theo con đường xử lý đơn sơ, đi xuyên qua giữa từng vùng phế tích của những tòa lầu sụp đổ.
Cũng không lâu lắm, một đoàn người đã dừng bước trước đại điện khí khái trang nghiêm, với phong cách cổ xưa.
Điện này chiếm diện tích cực lớn, dài rộng cao đều khoảng hơn mười trượng, tổng thể có khuynh hướng kiến trước theo lối Đạo gia.
Đại điện cũng dùng vật liệu pháp khí để luyện chế, vẻ ngoài hiện lên màu xanh đồng, bốn vách tường điêu khắc rất nhiều "Tiên Tôn" của Đạo gia, coi nó như truyền thuyết mà lưu truyền vĩnh cửu.
Bốn phía lạnh lẽo, còn có những cây cột bằng đồng to lớn, càng tăng thêm vài phần trang nghiêm cho đại điện.
Tu sĩ bình thường đối mặt với đại điện trống trải, trang nghiêm như thế thì khó tránh khỏi nảy sinh chút cảm giác nhỏ bé.
"Chính Thanh Điện."
Bên cạnh hắn, tiếng nói thanh thúy của Giang Thu Thủy truyền tới, đọc vang tên của tòa đại điện này.
Chính Thanh Điện chính là chỗ nghị sự cao nhất của Bạch Vân Quan, có trận pháp bảo vệ, chịu tác động cũng ít nhất, cho nên vẫn được giữ gìn rất tốt.
Sau khi hủy diệt Bạch Vân Quan, tam tông lập tức coi chỗ này thành chỗ bàn chuyện tạm thời.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua bảng tên, trong lòng không hề dao động, lập tức dẫn theo chúng tu sĩ đi vào bên trong.
Liếc nhìn qua, tình cảnh trong đại điện lập tức thu hết vào tầm mắt của hắn.
Chủ vị phía trên cung điện bất chợt có ba tu sĩ Kim Đan đứng đầu tam tông, chính là Trường Phong chân nhân, Tam Giới chân nhân và Trọng Huyền chân nhân.
Ba vị chân nhân đang chợp mắt, bầu không khí có hơi là lạ.
Phía dưới, hàng trăm tu sĩ Bạch Vân Quan không phân rõ, chỉ dựa vào vị trí tông môn của mình mà chia ra thành nhóm lớn.
Mỗi một nhóm lớn lại phân thành từng nhóm nhỏ, khoảng cách giữa họ vẫn duy trì một khoảng nhất định.
"Bạch Vũ Huyên" "Triệu Vô Cực" "Lý Bất Ngữ" "Chu Trác Phong".
Bên trong tăm nghìn tên tu sĩ Trúc Cơ, Lưu Ngọc thấy được không ít tu sĩ quen thuộc.
Nhìn chằm chằm vào những tu sĩ chưa quen biết là chuyện cực kỳ thất lễ.
Hắn không dò xét gì nhiều, dẫn theo Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm tìm một khu không người rồi đứng đấy.
Hai mươi tên tu sĩ Trúc Cơ đứng cùng nhau, nghiễm nhiên trở thành nhóm nhỏ, có thể tạo thành dấu hiệu riêng.
"Lưu sư đệ."
Bên tai truyền đến một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng.
Lưu Ngọc quay đầu nhìn lại, trông thấy một nữ tu mặc trang phục màu bạc, không phải Đại sư tỷ Lý Bất Ngữ thì còn người nào nữa?
Nói vài câu với Giang Thu Thủy xong, hắn đi đến chỗ Lý Bất Ngữ, chắp tay nói:
"Bái kiến sư tỷ."
Trông thấy vị tiểu sư đệ này, trên mặt lạnh như băng của Lý Bất Ngữ hơi lộ ra nụ cười mỉm, nói:
"Ngươi đó, vẫn khách khí như vậy."
"Đúng lúc sư đệ đến, ta giới thiệu với ngươi một chút, đây đều là nhân tài kiệt xuất trong môn."
"Giữa đồng môn với nhau, lẽ ra phải nên giao hảo một phen."
"Vị này là..."
Lý Bất Ngữ tỏ ra thiện ý, thay đổi dáng vẻ cao ngạo lúc mới gặp nhau, giới thiệu từng người Trúc Cơ đồng môn.
Đúng như nàng ta nói, xem như "Nhân tài kiệt xuất".
Bạn cần đăng nhập để bình luận