Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1066. Chặn giết trên đường về(2)



Chương 1066. Chặn giết trên đường về(2)




Sau bảy ngày, bên ngoài phường thị Tây Sa mấy đạo độn quang liên tiếp phóng lên tận trời, mang theo di thể của Thạch Nhân Kiệt rời đi, quay về Thần Sa môn ở phía tây phục mệnh.
Ở trong một góc phường thị, hai tên tu sĩ không đáng chú ý đã sớm chờ đợi ở đó từ lâu lập tức chia nhau rời đi vừa phát ra Truyền Tin phù.
Hôm nay thời tiết âm u đã lâu mới xuất hiện, nhưng trên sa mạc vẫn có bão cát mênh mông.
Độn quang rời khỏi phường thị tổng cộng có bảy đạo, mỗi một đạo đều tản ra Linh áp cấp bậc Trúc Cơ, ngay cả đội tà tu hung danh cũng không dám trêu chọc.
Năm nay Khương Nhạc Sinh đã một trăm tám mươi tuổi, mặc dù tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng ngay cả cảnh giới Trúc Cơ cũng không thể tu luyện đến viên mãn, vậy thì trừ phi có cơ duyên to lớn, nếu không thì căn bản đã mất đi khả năng xung kích bình cảnh Kim Đan.
Chỉ có điều gã dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ đã lâu, pháp khí linh khí tinh xảo, thực lực tuyệt đối không thể coi thường, phóng tầm mắt nhìn trong toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Tây Sa chi địa, gã cũng tuyệt đối được coi là thượng lưu.
Cộng thêm lý lịch thỏa mãn cho nên mới trở thành lĩnh đội của nhiệm vụ lần này, phụ trách áp giải di thể của Thạch Nhân Kiệt và một vài Linh vật quay về tông môn.
Khương Nhạc Sinh tản thần thức ra, tùy ý quan sát một phen, thấy không có dị thường thì thu lại.
Gã thấy, đội của mình là tu sĩ của Thần Sa môn, toàn bộ Tây Sa chi địa là lãnh thổ của tông môn, trừ phi những tà tu kia muốn chết, nếu không thì không có khả năng đến trêu chọc bọn họ.
Mà dư nghiệt Thánh Hỏa giáo thì khả năng lại càng nhỏ hơn, căn cứ vào tin tức của gián điệp, Thạch Nhân Kiệt chính là tên Kim Đan sau cùng của Thánh Hỏa giáo, hiện tại vẫn đang nằm trong túi trữ vật của gã đó.
Đã mất đi Định Hải Thần Châm là tu sĩ Kim Đan này, những dư nghiệt kia nói không chừng đã tan rã, dưới sự châm ngòi của gián điệp đã rơi vào cảnh tự giết lẫn nhau rồi.
Lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại có thể đến tập kích bọn họ được?
Nghĩ tới đây, Khương Nhạc Sinh chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, đã đang nghĩ làm thế nào để lợi dụng công huân lần nay, sau khi quay về tông môn thì đổi lấy linh vật gì tốt cho con cháu.
Càng nghĩ, gã lại nghĩ đến mấy cơ thiếp ở nhà, trong lòng càng thêm muốn về, thế là nhiều lần giục đội ngũ tăng tốc độ phi hành.
Tốc độ độn quang càng lúc càng nhanh, cảnh giác với cảnh vật xung quanh lại càng giảm xuống.
Trong lúc trời hơi mờ tối, bảy đạo độn quang nhanh chóng lướt qua, cách mặt đất chỉ hơn một trăm trượng.
Vốn là vì lí do an toàn, bọn họ hẳn là phi hành trên không, nhưng vì như vậy quá tiêu hao pháp lực, tốc độ khó tránh khỏi phải hạ xuống rất nhiều.
Dưới sự thúc giục của Khương Nhạc Sinh, cộng thêm một đường vẫn bình an vô sự cho nên bọn họ mới lựa chọn phi hành ở tầng trời thấp.
Sau khi rời khỏi phường thị Tây Sa hai ngàn năm trăm dặm, dọc đường thấy mấy cái ốc đảo nhỏ, loại cảnh giác này càng hạ thấp hơn, bảy người chỉ lo phi hành.
Ở trong suy nghĩ của đoàn người Thần Sa môn, lâu như vậy không bị tập kích thì khả năng phát sinh biến cố trên đường đã cực nhỏ, cho dù có dư nghiệt Thánh Hỏa giáo lòng mang ý đồ xấu cũng khó có thể khóa chặt dấu vết hành tung của bọn họ.
Nhưng bất ngờ, lại xảy ra vào lúc bảy người Thần Sa môn buông lỏng.
Lúc đó, độn quang vẫn phi hành như bình thường, nhưng ngay vào lúc đi qua một mảnh sa mạc, phía dưới liên tiếp truyền đến những tiếng nổ vang.
“Ầm ầm ầm.”
Cát vàng bay múa, tràn ngập sát cơ!
Dưới cát vàng có chín đạo độn quang phóng lên tận tời, từng chuôi Linh khí pháp khí bay về phía đoàn người Thần Sa môn, lực công kích triển khai toàn bộ không hề giữ lại chút gì.
Pháp thuật chuẩn bị đã lâu vào thời khắc này đã toàn lực kích phát, một khi xuất thủ chính là toàn bộ thực lực, thề phải đưa đối phương vào chỗ chết để báo thù rửa hận!
“Không hay rồi, có địch tập kích!”
Tu sĩ Trúc Cơ Linh giác nhạy cảm cỡ nào, dường như ngay vào giây phút sát cơ bộc lộ ra đã phát giác không đúng, nhưng vẫn đã mất đi tiên cơ, chỉ có thể vội vàng thôi động pháp khí hộ thân ngăn cản lại.
Dù sao Khương Nhạc Sinh cũng là tu sĩ uy tín lâu năm, đấu pháp cả đời vô số kinh nghiệm phong phú, đối mặt với biến cố mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, đều điều khiển Linh khí đối phó với công kích của đối phương đâu vào đấy, đồng thời còn ra lệnh cho đồng môn.
“Hạ xuống đất, kết trận!”
Địch nhân dù nhân số nhiều, nhưng gã lại chẳng bối rối bao nhiêu.
Theo Khương Nhạc Sinh nghĩ, bọn họ dù sao cũng là tu sĩ tông môn, pháp khí linh khí tinh xảo, công pháp cũng tốt hơn tà tu, thực lực bình thường cũng vượt qua tà tu phổ thông, chỉ cần có thể ổn định trận cước, không nói đến diệt địch, tự vệ vẫn không thành vấn đề.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Khương Nhạc Sinh vừa mới phát ra thần thức truyền âm, song phương đã giao thủ như cũ.
“Đinh đinh” “Ầm ầm ầm”
Pháp khí pháp thuật nổ ầm vang vọng trời cao, từng đợt dư uy tiêu tán về bốn phía.
Thế nhưng điều khiến cho Khương Nhạc Sinh mở rộng tầm mắt đó là, vẻn vẹn giao thủ trong nháy mắt đó liền đã có mấy sư đệ đồng môn không kiên trì nổi, độn quang bị đánh rơi.
Một đạo kiếm khí chém tới từ trong đó càng làm cho gã biến sắc.
Trong lúc vội vã, gã chỉ có thể tế ra một tấm khiên Linh khí thượng phẩm, muốn dựa vào lực lượng phòng ngự của tấm khiên mà ngăn cản.
“Ầm!”
Một cỗ uy năng khó chống cự nổ tung trên tấm khiên, sau đó độn quang của Khương Nhạc Sinh cũng rơi xuống như sao chổi.
Cùng lúc đó, trong lòng gã có cảm giác nặng nề, có một loại dự cảm không tốt lành dâng lên.
“Đáng chết, đây không phải là đội tà tu bình thường!”
Vừa đối mặt trong chốc lát, độn quang Thần Sa môn bị đột kích đã rơi xuống năm đạo, mặc dù không chết nhưng cũng thụ thương không nhẹ.
Còn lại hai độn quang thân đang ở trong vòng vây, bồn phương tám hướng đều là địch tu, cũng gấp gáp hạ xuống dưới, chỉ sợ biến thành “Bia sống”
“Ưa a!” Hết chương 1066.



Bạn cần đăng nhập để bình luận