Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1054. Đường Thiên Bảo(2)



Chương 1054. Đường Thiên Bảo(2)




Mà hắn ta là người nhiệt tình cởi mở, hiếu khách, giao tiếp với đồng bạn khắp bốn phương, thanh thế có thể nói là như mặt trời ban trưa.
Đủ loại suy nghĩ hiện ra trong đầu Lưu Ngọc, chẳng qua nó chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Hồng Phấn phu nhân sử dụng bí thuật đại thương nguyên khí, tốc độ bay vô cùng nhanh, lúc này chỉ còn là một điểm nhỏ giữa chân trời.
Hai tên thủ hạ của nàng ta thì tốc độ chậm hơn nhiều.
Mà lúc này đây, đoàn người của Đường Thiên Bảo đã đuổi theo tới, trực tiếp đuổi qua.
"Muốn đi ư?"
Người còn chưa tới tiếng đã vang vọng.
Giọng nói vô cùng kiên cường, từ bên trong tia sáng truyền tới chân trời, giọng điệu còn có hơi trêu tức.
Sau đó một đoàn người của Đường Thiên Bảo đã nhanh chóng đến gần hai thủ hạ của Hồng Phấn phu nhân, chỉ thoáng chốc đã lấy ra một món Linh khí, rõ ràng không có ý định buông tha đối phương.
Lưu Ngọc đứng yên tại chỗ, không đi lên nhưng cũng không rời đi.
Trải qua một hồi suy nghĩ, hắn vẫn muốn tiếp xúc một chút với Đường Thiên Bảo, nhìn xem có thể có được tin tức nào hữu dụng hay không.
Loại tu sĩ với thanh danh lan xa như này, hiểu biết của hắn ta tu sĩ bình thường không thể so sánh cùng.
Lùi lại một bước, cho dù vẻ trong ngoài của đối phương không đồng nhất thì khi muốn làm chuyện bất chính kia, thực lực của hắn cũng phải có chút không hề sợ hãi.
Lưu Ngọc không quên thân phận của chính mình, cũng không thả xuống phòng bị với đối phương, tất cả đều ôm thái độ "Cảnh giác".
"Đoàng đoàng."
"Ầm".
Cuộc chiến truy sát trên không lần này cũng không tiếp tục bao lâu, khoảng chừng vài nhịp thở qua đi, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hai tên thủ hạ của Hồng Phấn phu nhân có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, mà một đoàn người Đường Thiên Bảo đã có hai người là Trúc Cơ đỉnh phong.
Do đó, kết quả không hề khó khăn và trắc trở, trận đấu pháp này dùng phương thức chặt đứt để kết thúc.
Hai tên thuộc hạ của Hồng Phấn phu nhân chưa qua được mười nhịp thở đã không kiên trì nổi nữa, bản thân lại vì phản ứng nhanh và quả quyết nên trái lại trốn thoát một mạng.
Sau khi Đường Thiên Bảo giải quyết xong hai tên tà tu thì lập tức trở về, tia sáng dừng lại cách đó không xa.
Lúc này, Lưu Ngọc mới nhìn rõ tướng mạo của ba người.
Đường Thiên Bảo với thanh danh lan xa là một tu sĩ dáng vẻ trung niên, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, làn da hơi vàng.
Không giống như những tu sĩ áo gấm bình thường khác, hắn ta mặc trường bào màu vàng bình thường, trên áo còn có mũ trùm, dường như dùng để che bão cát.
Đứng bên tay trái Đường Thiên Bảo là một lão giả gầy còm, râu tóc bạc trắng, hai mắt hãm sâu nhưng thần thái lại rất sáng láng, ẩn chứa sự trí tuệ nhìn rõ thế sự, tu vi cũng là Trúc Cơ đỉnh phong.
Bên tay phải là một gã trung niên ăn nói rất có ý tứ, mặc phục sức ngắn tay chuyên biệt của khu vực Tây Sa, cũng mày rậm mắt to, râu ngắn được cắt tỉa chỉnh tề nhưng mang theo chút khí chất tang thương.
Dáng vẻ này đúng là đặt ra theo quy cách mà nữ tu của Tu Tiên Giới thích.
"Các hạ có phải là Đường Thiên Bảo - Đường đạo hữu không?"
Thấy ba người tới gần, Lưu Ngọc chắp tay từ xa nói.
"Chính là tại hạ!"
Quả nhiên lời đồn không sai, Đường Thiên Bảo nhiệt tình hiếu khách, thích giao tiếp với tu sĩ khắp nơi, cho dù thực lực cao cường cũng không làm giá với tu sĩ bình thường, thái độ vô cùng bình thản.
Lúc Lưu Ngọc dò xét hắn ta thì hắn ta cũng đang đánh giá Lưu Ngọc.
Thân người khôi ngô, tướng mạo bình thường, đây là ấn tượng đầu tiên của Đường Thiên Bảo với hắn.
Nhưng khi nhìn liếc qua thi thể của nam tu mập mạp, đối diện với vây giết của đội Hồng Phấn phu nhân lại có thể giết ngược một người, thực lực của người này hiển nhiên là không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Với tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tình trạng thế này đủ để xưng là ưu tú.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Thiên Bảo dâng lên chút ý tán thưởng, nghĩ tới "Sứ mệnh" từ khi mình ra đời tới nay, lập tức có suy nghĩ muốn lôi kéo đối phương.
"Nghe danh không bằng gặp mặt."
"Hôm nay nhìn thấy diện mạo thật của Đường đạo hữu, quả nhiên là oai hùng như trong truyền thuyết."
"Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, lòng dạ của đạo hữu thật sự khiến tại hạ bội phục."
"Tại hạ Hồng Hạo, đa tạ Đường đạo hữu ra tay tương trợ!"
Biểu hiện của Lưu Ngọc vô cùng thẳng thắn, dường như vô cùng bội phục đối phương, trong miệng là lời tán thưởng không ngớt.
Khi đang nói chuyện, hắn giải trừ chân thân, khôi phục lại dáng người ban đầu.
Chẳng qua kiếm đen bản rộng cắm trên mặt đất vẫn không có thu hồi ngay, dường như vẫn đang nắm thật chặt.
Hiển nhiên, hắn không có hoàn toàn buông xuống "Phòng bị".
Đi lại trong địa phương hỗn loạn như Tây Sa này, nếu hoàn toàn không có phòng bị, quá nhiệt tình đón tiếp sự tiếp cận của đối phương, không thể nghi ngờ chính là chuyện không có khả năng.
Chẳng những không thể đạt thành mục đích, trái lại còn khiến người ta hoài nghi mình có mưu đồ khác.
Với sự sắc sảo của Lưu Ngọc, đương nhiên sẽ không để xảy ra loại sai lầm này.
"Thì ra là Hồng đạo hữu."
"Con đường thể tu đã xuống dốc từ lâu, thế mà đạo hữu có thể tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ cảnh giới đã nói rõ là không dễ dàng gì, không biết đã vượt qua bao nhiêu là đồng đạo khác."
Đường Thiên Bảo vừa mở miệng đã so sánh thực lực của mình với tu sĩ bình thường, thái độ được cho là vô cùng tốt đẹp.
Đề phòng của đối phương hắn ta đều nhìn rõ trong mắt, chẳng qua không có cảm giác bị mạo phạm thôi. Hết chương 1054.



Bạn cần đăng nhập để bình luận