Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 913. Bình chân như vại

Chương 913. Bình chân như vại
Lưu Ngọc liên tiếp phun ra một luồng trọc khí, sau đó chậm rãi thu công, đủ loại dị tượng xuất hiện lúc tu luyện cũng biến mất sạch sẽ, không còn thấy gì nữa.
“Vận chuyển pháp lực mượt mà tự nhiên hơn nữa rồi, tu vi cơ bản cũng vững vàng hơn rất nhiều.”
“Thời cơ đột phá Trúc Cơ hậu kỳ chắc chỉ ở trong vòng một tháng này.”
Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Lưu Ngọc, tiến độ tu vi này khiến hắn khá hài lòng.
Sau khi kết thúc tu luyện, Lưu Ngọc rời khỏi phòng luyện công, không lật điển tịch công pháp ra xem mà đi thẳng ra ngoài.
Tuy đội ngũ có thể trì hoãn bao nhiêu thì trì hoãn bấy nhiêu, Lưu Ngọc không có ý định tiến về phía trước nhanh quá nhưng cũng không có nghĩa hắn thờ ơ với mọi chuyện.
Hắn đã tìm đủ dược liệu chính để luyện chế Kết Kim Đan, năm mươi sáu loại dược liệu phụ trợ cũng đã góp nhặt được năm mươi ba loại.
Chỉ còn thiếu có ba loại, chắc chắn có thể thu thập đủ.
Lưu Ngọc định thừa thế xông lên, đến giai đoạn sau của trận chiến Yến quốc sẽ thử thêm mấy lần, xem có thể thu nhặt được hết các loại Linh thảo hay không.
Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, hắn có thể nhanh chóng luyện chế được Kết Kim Đan.
Như vậy việc ngưng kết Kim Đan cũng sẽ có manh mối, có thể căn cứ vào tình huống lúc đó mà lựa chọn thời cơ trùng kích bình cảnh Kết Đan.
Cũng có thể rút ra càng nhiều tinh thần và sức lực, để dồn vào việc tu hành của bản thân.
Ví dụ như cố hết sức làm cho pháp lực tinh thuần hơn, cùng một lúc đề cao cả ba thứ ‘Tinh, Thần, Khí’, dốc hết sức vào việc nâng cao phẩm chất của Kim Đan.
Bên phía Tiên Cung thành, khoảng cách với sơn môn Bạch Vân Quan chỉ còn khoảng một nghìn dặm.
Trong một nghìn dặm này có không ít dược viên của Bạch Vân Quan, đó chính là mục tiêu của Lưu Ngọc.
Theo thế cục càng ngày càng bất lợi với Bạch Vân Quan, tu sĩ đóng giữ ở những chỗ đó chắc chắn là đã bị điều đi không ít.
Lực lượng phòng thủ kín kẽ đã mấy trăm năm, thời điểm xuất hiện khoảng trống cũng chính là cơ hội ra tay tốt nhất.
Đơn thân độc mã hành động, hung hiểm trong đó tất nhiên không cần phải nói nhiều.
Nếu như thật sự có thể, Lưu Ngọc rất muốn đợi đến khi tu vi đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, trải qua Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ bảy rồi mới hành động.
Nhưng thời không đợi ta, nếu bây giờ không nắm chặt ngày sau chưa chắc đã có cơ hội tốt như vậy nữa.
Thế cục phát triển thêm một bước, áp lực Bạch Vân Quan phải chịu sẽ càng lúc càng lớn.
Rất có thể cao tầng của bọn họ sẽ quyết định rút vào trong phòng ngự, từ bỏ điểm tài nguyên bên ngoài sơn môn.
Đến lúc đó tất cả điểm tài nguyên đều có thể bị từ bỏ, những thứ có thể mang đi được trong đó sẽ bị mang đi hết. Tất nhiên là Linh Dược viên cũng không ngoại lệ.
Nếu bỏ qua cơ hội này, không biết chắn còn phải đợi đến lúc nào nữa.
Thế nên Lưu Ngọc không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng hạ quyết tâm phải bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này.
Tiếp theo, hắn cũng tự tin về thực lực của bản thân hơn.
Hiện giờ trong tay Lưu Ngọc đang có hai món Linh khí cực phẩm, cộng thêm đặc điểm riêng biệt cùng Thần thức siêu mạnh của Thanh Dương công, thực lực của hắn đã đủ để bước vào hàng ngũ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.
Cơ mà đoán chừng hắn sẽ thuộc vào nhóm yếu nhất trong Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.
Nhưng Lưu Ngọc tin rằng chỉ cần không gặp phải tình huống ngoài ý muốn, không bị trận pháp vây khốn hay bị vây công thì lúc đối diện với tu sĩ cùng cảnh giới, chuyện bảo vệ mạng sống sẽ không thành vấn đề
Cho dù đối thủ thuộc hàng ‘tam anh tứ kiệt’ cũng thế thôi.
Ra khỏi động phủ, ánh trăng mông lung như ẩn như hiện, bầu trời phía xa xa đã nổi lên sắc trắng như bong bóng cá.
Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ đến khoảnh khắc đêm tàn ngày sáng.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, Lưu Ngọc không hề do dự vỗ túi trữ vật, lấy ra Dung Hỏa đao rồi biến thành một tia sáng đỏ như lửa, bay thẳng về phía Thành Thiên cung.
Tu sĩ trong phường thị không hề phát hiện ra, tia sáng rất nhanh đã biến thành một chấm nhỏ cuối chân trời.
Bất kể là từ góc độ một mình luyện chế Kết Kim Đan hay tự lập đội ngũ, thân phận của hắn đều không thể bị lộ.
Cho nên Linh khí pháp khí thường dùng chắc chắn không thể lấy ra dùng được rồi đấy.
Nếu như hắn sử dụng thì tuyệt đối không thể để người sống sót!
Trước mắt sự tồn tại của Linh khí cực phẩm Hỏa Hồn đao cũng coi như là một bí mật, có bị truy xét cũng không sợ tìm đến hắn được.
Cho nên lần này Lưu Ngọc định sẽ dùng Dung Hỏa đao là chính.
Sắc trời còn chưa sáng rõ, một tia sáng đỏ như lửa nhanh chóng xoẹt qua, chỉ nháy mắt đã lướt qua tầng tầng lớp lớp sông núi.
Tuy Dung Hỏa đao không phải là Linh khí chuyên môn dùng để phi hành nhưng dù sao phẩm cấp của nó cũng thuộc hàng cực phẩm. Lưu Ngọc sử dụng món đồ này, tốc độ bay còn nhanh hơn Độn Phong chu ba phần.
Theo hắn tính, tốc độ bay của nó đã lên đến gần chín trăm dặm một canh giờ, còn nhanh hơn cả tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.
Bên trên Dung Hỏa đao, Lưu Ngọc lấy ‘linh dịch Dịch Dung’ ra, sau đó căn cứ vào ghi chép trong ‘Ma Tu yếu lược’, bắt đầu thành thạo thay đổi dung mạo và thân hình của mình.
Chỉ một lát sau, Lưu Ngọc đã biến thành một tu sĩ trung niên có khuôn mặt rất bình thường, trên người khoác một bộ áo màu vàng nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận