Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 666. Muốn gì lấy nấy

Chương 666. Muốn gì lấy nấy
Cho nên hắn quay người rời đi, không có chút do dự nào cả.
Tu sĩ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cướp bóc đốt giết là số ít, nhưng dùng tới mấy vạn tu sĩ ở Cổ Khuyết Thành mà tính thì loại tu sĩ này cũng không coi là ít.
Cơ bản ba người Lưu Ngọc đi mỗi một khoảng là sẽ gặp được kiểu tu sĩ như này, mà bọn họ đều không ngoại lệ, đều biến thành nhiên liệu của Thanh Dương Ma Hỏa, khiến uy năng của Ma Hỏa chậm rãi được tăng lên.
Chúng tu sĩ cùng nhau tới biến thành nhiên liệu cho Ma Hỏa cũng có gần năm mươi người.
Ba người vừa đi "Tuần tra" vừa nghiêm trang tuyên bố với tất cả tu sĩ, tòa Cổ Khuyết Thành đã được Sở quốc tiếp nhận, tất cả tu sĩ bên trong thành đều phải tuân thủ trật tự mới.
Lưu Ngọc không có nhiều tinh lực và hứng thú như vậy, phân biệt giữa hai bên đấu pháp là ai sai ai đúng, hỗn loạn này là do ai tạo ra.
Nhưng chỉ cần gặp được đấu pháp, tu sĩ gây ra hỗn loạn sẽ bị chém giết sạch sành sanh, vậy mà hiệu suất "Tuần tra" cũng cực kỳ cao.
Chỉ qua chừng hai khắc, đã tuần tra xong tất cả địa phương ngoại trừ mấy con phố phồn hoa nhất ra.
Ngoại trừ thu hoạch được từ việc chém giết tu sĩ gây ra hỗn loạn, cướp bóc đốt giết thì còn nhận được không ít chỗ tốt từ những chủ cửa tiệm "hiểu chuyện", muốn lôi kéo gần quan hệ.
Bởi vì hiện tại là mua hoặc thuê từ trong tay Bạch Vân Quan, nhưng nay Cổ Khuyết Thành đã đổi chủ mới, khế ước lúc trước cũng không còn tác dụng.
Cho nên không ít chủ nhân, chưởng quỹ cửa tiệm đã động tâm tư, muốn rút ngắn quan hệ với Lưu Ngọc, thăm dò thái độ tu sĩ Sở quốc.
Cho dù Linh Thạch lúc trước trôi theo dòng nước thì cũng đỡ hơn phải mua lại lần nữa đúng không?
Bất kể thế nào thì thời gian vẫn phải qua, dù sao tu sĩ trong số bọn họ cũng có một ít gốc rễ là ở chỗ này.
Đối với việc những cửa tiệm này đưa tới đồ tốt, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không từ chối ai tới, tất cả đều nhận hết.
Chuyện này một vòng lớn đi xuống, thu hoạch được rất khả quan, thu thập mấy loại cộng lại chuyển thành Linh Thạch cũng có tám, chín ngàn khối.
Thấy tốt thì lấy, Lưu Ngọc cũng không phải là người lòng tham không đáy, lấy được chỗ tốt thì sau cũng sẽ không tìm tới gây phiền phức cho những cửa tiệm này.
Trái lại giúp bọn họ duy trì trật tự một hồi, cũng coi là "Phí cực khổ".
Vừa nghĩ như thế, chút áy náy bên trong sự vui vẻ của Giang Thu Thủy và Nhan Khai đều biến mất không còn chút gì.
Sở dĩ không đụng đến cây kim sợi chỉ, chỉ có hai nguyên nhân.
Một là bởi vì liên minh hạ lệnh duy trì ổn định, Lưu Ngọc chắc chắn không thể ngang nhiên hạ thủ vô độ được, nếu không trái lại sẽ trở thành nguyên nhân gây hỗn loạn, làm thế nào có thể duy trì trật tự đây
Thân là đệ tử đại phái danh môn, cho dù muốn vơ vét món hời, tướng ăn cũng không thể quá khó coi.
Mặt khác là cấp bậc của những cửa tiệm này quá thấp, bán, giao dịch đều chỉ là tài nguyên Luyện Khí kỳ.
Nếu như Lưu Ngọc lựa chọn ra tay, tối đa cũng chỉ thu hoạch được một ít Linh Thạch, ích lợi từ phương diện khác gần như là không có.
Dưới mệnh lệnh của trưởng lão, liên minh, hắn chắc chắn phải duy trì khu vực mà mình phụ trách, đại khái là ổn định trật tự, không thể vì món lợi cực nhỏ này mà ra tay.
Mà Lưu Ngọc có Tiên Phủ cũng không hề thiếu Linh Thạch, ích lợi thuần túy của Linh Thạch với hắn mà nói, đúng là "lợi ích cực nhỏ", không đáng vì món lợi nhỏ mà vội vàng ra tay để mất món lợi lớn.
Mục tiêu thật sự của hắn chính là cửa tiệm cấp bậc cao hơn, có truyền thừa và kỹ nghệ đặc biệt, nội tình lại không quá thâm hậu.
Cái truyền thừa và kỹ nghệ mới thật sự là vật có giá trị, cũng là thứ mà trước khi Lưu Ngọc vào thành đã nghĩ tới.
Ngày bình thường, có Linh Thạch cũng chưa chắc mua được, hiện tại đúng là cơ hội cực tốt, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Thật sự là khó tin, nghĩ không ra đi chuyến này xong là thu hoạch được tám, chín ngàn Linh Thạch."
"Sư huynh, cái này đều vượt xa ích lợi của... Ngọc Đan Đường, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi!"
Giang Thu Thủy cầm rất nhiều túi trữ vật, dùng thần thức thỉnh thoảng liếc nhìn, kiểm tra một chút tài nguyên bên trong, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui sướng cùng với sợ hãi thán phục mà nói.
So với chấp hành nhiệm vụ tông môn, cùng với tốc độ bán đan dược kiếm Linh Thạch, trước mắt lần nhiệm vụ này tốc độ kiếm Linh Thạch thực sự là quá nhanh, nhanh đến mức nàng ta có chút cảm giác không chân thật.
"Sư muội thoải mái tinh thần, chuyện ngươi tưởng tượng không nổi vẫn còn nhiều."
Lưu Ngọc chỉ cười nhạt với chuyện này, hời hợt nói.
Đối với túi trữ vật của hắn còn nằm hơn hai vạn sáu ngàn khối Linh Thạch mà nói, mấy ngàn khối này đúng là không coi là gì.
"Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, sửa cầu trải đường không mạng người."
"Loại phương thức này kiếm Linh Thạch đúng là tốc độ nhanh hơn cách bình thường, nhưng phương pháp này không thể dùng lâu, còn gặp nguy hiểm nhiều."
"Chúng ta cần phải cẩn thận một chút mới đúng."
Thu thập được một phần Linh Thạch không nhỏ như này, Nhan Khai cũng rất vui mừng, nhưng đầu óc vẫn còn giữ vững tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận