Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1196. Trăm năm Kim Đan (Hạ)



Chương 1196. Trăm năm Kim Đan (Hạ)




Đợi khi thấy rõ người tới, mọi người vội vàng tiến lên hành lễ.
"Ừm."
Lưu Ngọc hờ hững lên tiếng, thu hồi Linh khí, bước chân không ngừng đi thẳng vào đại điện trong tông môn.
Nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường, đương nhiên phải thông báo một tiếng mới có thể đi vào.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng những là đệ tử chân truyền, tu vi còn đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, địa vị còn cao hơn chưởng môn Trang Tử Lăng, tự nhiên không cần phải thông báo.
Nếu như biết Lưu Ngọc đến, đối phương có lẽ phải tới trước cửa đại diện nghênh đón mới đúng!
Mấy đệ tử trông coi vốn không dám ngăn cản, chỉ vội vàng phát Truyền âm phù, thông báo cho chưởng môn sư bá.
Lúc Lưu Ngọc vẫn chưa đến chính điện, bóng dáng quen thuộc của Trang Tử Lăng đã xuất hiện ở bên ngoài đại điện.
Nhiều năm không gặp, người này lại già nua hơn một chút, trông dáng vẻ thì hình như thọ nguyên không còn nhiều nữa.
"Không biết Lưu sư huynh đường sá xa xôi đến đi, nếu có chỗ tiếp đón không chu đáo, thì xin sư huynh thứ lỗi!"
Trang Tử Lăng tiến lên tiếp đón, vừa chắp tay khách khí nói, trên mặt còn hiện lên chút áy náy, dường như cảm thấy thật có lỗi.
Lão cảm nhận được uy thế cường đại không hề che dấu quanh người Lưu Ngọc, trong lòng lập tức run lên.
Người này hiện tại mở miệng một tiếng là sư huynh, đổi giọng cũng rất nhanh.
Lão đã quên vào vài năm trước, lúc mở miệng gọi sư đệ, thái độ nhìn từ trên cao xuống là như thế nào.
"Không sao."
Lưu Ngọc lộ ra nụ cười mỉm, cũng không định lấy thế đè người.
Dù sao đối phương cũng là chưởng môn, là người đạt được lời khẳng định của một hay nhiều Kim Đan trưởng lão, vẫn phải cho vài phần ân tình.
Ngày xưa có chút không thoải mái, nếu như không có cơ hội thích hợp, hắn cũng sẽ không cố ý đi tìm người ta gây phiền phức.
Dù sao cũng chỉ cảm giác được ác ý, nhưng không phải còn chưa xảy ra hay sao?
"Lưu mỗ tự thấy tu vi đã vững chắc nên quyết định muốn xung kích bình cảnh Kim Đan, cố ý đến đây nhận tài nguyên thuộc về đệ tử chân truyền."
"Còn mong Trang sư huynh dẫn tới nơi trưởng lão trông coi bảo khố của tông môn."
Lưu Ngọc chắp tay, trong giọng nói còn mang theo chút khách khí.
"Không ngờ chỉ hai, ba năm ngắn ngủi không gặp, tu vi của Lưu sư huynh đã tinh tiến tới mức độ này!"
"Lão hủ thực sự bội phục!"
"Lưu sư huynh đã có ý xung kích Kim Đan, lão hủ tự nhiên không dám ngăn cản, mấy năm nay đúng lúc là Nghiêm trưởng lão đang quản lý bảo khố."
"Mời!"
Trang Tử Lăng đưa tay nói.
Bỗng nhiên nghe Lưu Ngọc nói vậy mà đã xung kích lên tới bình cảnh Kim Đan, trong mắt của lão đã hiện lên một chút ngạc nhiên, hơi ảm đạm, cảm xúc cô đơn và không cam lòng đều dâng trào lên.
Chẳng qua cuối cùng người này đã dày dặn kinh nghiệm, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng khó mà nhận biết, chỉ vỏn vẹn một cái chớp mắt đã khôi phục lại, vẻ mặt vẫn như thường mà nói với Lưu Ngọc.
Trang Tử Lăng không hổ danh là nhân vật khéo léo, lúc này cố gắng giao hảo một chút, bầu không khí trên đường đi cũng không lộ ra vẻ cứng ngắc, nghiêm trọng.
Đồng thời, người này buông bỏ được dáng vẻ kiêu ngạo, số tuổi của lão còn lớn gấp đôi Lưu Ngọc, vậy mà tự xưng là sư đệ cũng không lộ vẻ gì ngượng ngùng.
Trong đại diện ở tông môn trang nghiêm, hai người năm lần bảy lượt vượt qua tám lần rẽ, đi khoảng nửa khắc thì mới đi tới một hành lang rộng lớn.
Bên trong hành lang rộng chừng bốn, năm trượng, hai bên là khố phòng cất giữ các loại vật phẩm, tấm biển trên cửa viết chữ khố phòng bằng ngôn ngữ thông dụng của Tu Tiên Giới.
"Đan dược nhất giai" "Chế thức pháp khí".
"Linh thảo nhất giai" "Linh dược nhất giai".
"Linh tài nhất giai".
Ánh mắt Lưu Ngọc tùy ý quét qua, lập tức thu hết những cái tên của từng khố phòng vào trong mắt.
Tự nhiên mà lại hiểu hết công dụng cũng như biết vật bên trong là gì.
Mặc dù khố phòng không lớn, nhưng nếu chỉ dùng để chứa pháp khí, các loại Linh tài tài nguyên thì chứa được bao nhiêu nhỉ?
Nhìn mấy chục khố phòng trải dài từ đầu đến cuối tầm mắt, trong lòng chỉ thoáng đánh giá một chút, Lưu Ngọc âm thầm tặc lưỡi.
Số tài sản nho nhoi của mình nó chẳng là gì so với bất kỳ khố phòng nào ở đây.
"Nếu như..."
Bỗng nhiên, trong lòng Lưu Ngọc cũng sinh ra một ý nghĩ "Lớn mật".
Nhưng nghĩ tới việc bản thân đến đây để nhận tài nguyên Kết Đan, trở về chuẩn bị xung kích bình cảnh Kim Đan, nên cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ trước đó.
Mấu chốt chính là nơi đây cũng do Kim Đan trưởng lão trấn thủ.
Mặc dù bên ngoài chỉ có một vị, nhưng bên trong ẩn chứa bao nhiêu thì không ai có thể biết được.
Hơn nữa cho dù chỉ có một người cũng có thể tùy tiện trấn áp hắn ở hiện tại.
"Lưu sư huynh, nơi này chính là bảo khố của tông môn."
"Nghiêm trưởng lão đang ở ngay cuối con đường, từ lúc bắt đầu tiến vào trong bảo khố này, nhất cử nhất động của ta và ngươi đều được lão nhân ở đây quan sát kỹ."
Trang Tử Lăng vừa đi vừa giới thiệu.
"Bảo khố chính là trọng địa của tông môn."
"Chẳng những hàng năm có Kim Đan trưởng lão tự mình trấn giữ, còn có trận pháp tứ giai do Nguyên Anh tổ sư bày ra để thủ hộ, có thể nói là vững như thành đồng."
"Mặc dù sư đệ là một chưởng môn nho nhỏ, nhưng mỗi lần lấy tài nguyên từ bảo khố ra, đều phải được trưởng lão đồng ý, mới có thể mở trận pháp bảo khố ra."
"Một số tài nguyên quan trọng, hoặc là số lượng tương đối lớn, thậm chí còn phải trưng cầu sự đồng ý của vài vị trưởng lão, từ chỗ mấy vị trưởng lão đồng thời mở ra trận pháp mới có thể lấy bảo khố ra được."
"Chẳng qua, Lưu sư huynh chính là đệ tử chân truyền, nhận lấy Linh vật cũng là dựa theo quy củ của tông môn, tự nhiên sẽ không phải phiền toái như vậy."
"Chỉ cần xin chỉ thị của Nghiêm trưởng lão là được, trưởng lão sẽ không từ chối."
Trang Tử Lăng vừa cười vừa nói.
"Ừm, Lưu mỗ đã hiểu."
"Làm phiền Trang sư đệ dẫn đường."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, sau đó không nói nữa, chỉ đánh giá từng gian khố phòng ở trái và phải.
"Đan dược nhị giai" "Linh thảo nhị giai".
"Linh tài nhị giai" "Pháp khí cực phẩm".
"Linh vật Trúc Cơ!"
Càng đến những nơi gần trung tâm hành lang, trong đó càng cất giữ những tài nguyên tu tiên thêm trân quý. Hết chương 1196.



Bạn cần đăng nhập để bình luận