Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 931. Có thể may mắn thoát được hay không?(3)

Chương 931. Có thể may mắn thoát được hay không?(3)
Mặc kệ là nam nữ hay già trẻ lớn bé, không phân biệt xấu tốt, phàm là thế lực đến đối nghịch với hắn đều sẽ bị nhổ tận gốc.
Cho dù là huyết mạch lưu lạc ở thế tục hay phàm nhân có quan hệ cũng sẽ bị hắn phái người đi giết hết, không chỉ đơn giản là diệt ‘cửu tộc’ thôi đâu.
Nào chỉ có chuyện nhổ cỏ tận gốc, cái này căn bản là đến đất đai bên dưới cũng bị móc lên. Vô số tu sĩ vô tội và phàm nhân cũng vì thế mà bỏ mạng.
Hai năm nay, tu sĩ chết dưới tay Thanh Dương lão ma không có một ngàn thì cũng phải tám trăm, trong đó còn có không ít tu sĩ Trúc Cơ có danh tiếng.
Nói hắn ‘giết người không chớp mắt’ cũng không quá đáng tí nào.
Thứ càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là: tu sĩ chết trong tay hắn thường rơi vào thảm cảnh xương cốt không còn, hồn phách không được an nghỉ. Bọn họ đều bị ‘Thanh Dương ma hoả’ hắn tu luyện cắn nuốt sạch sẽ, không còn sót lại tí gì.
Cái danh ‘ma đầu’ cũng từ đây mà ra. Đây chính là cách nhìn của đại đa số tu sĩ Yến quốc về người này.
“Nếu như người này là Thanh Dương lão ma, vậy thì sẽ ra sao?”
Nghĩ đến đây, đáy lòng Diệp Mộng Hoa không nhịn được mà run lên, trong đầu tràn lên ý nghĩ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp hành động, Linh Giác đã điên cuồng cảnh báo. Lúc này Diệp Mộng Hoa mới giật mình bừng tỉnh, bản thân đã bị ‘khoá chặt’ từ lâu rồi.
Chỉ cần nàng ta có chút vọng động, chỉ sợ là sẽ đột tử tại chỗ.
Động cũng không được đứng im cũng không xong, Diệp Mộng Hoa đã rơi vào trạng thái giãy dụa kịch liệt.
Chỉ là nàng ta còn chưa kịp đưa ra lựa chọn, trên sân đã xảy ra biến hoá!
“Nếu Tào đạo hữu đã khách sáo như vậy, Lưu mỗ còn từ chối thì lại thành bất kính.”
Lưu Ngọc đứng trên phế tích Linh Dược viên, bỗng bật cười rồi cao giọng nói.
Tào Nguyên Võ nghe vậy thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là hắn ta còn chưa kịp thả lỏng nửa hơi thì câu nói tiếp theo của đối phương đã truyền đến, làm cho sắc mặt hắn ta hoàn toàn thay đổi.
“Nhưng đạo hữu đã đến đây rồi, cần gì phải vội vã rời đi chứ?”
“Nếu cứ nhất định phải vội vã rời đi thì để Lưu mỗ tiễn đạo hữu một đoạn vậy!
Khí ngữ của Lưu Ngọc chợt thay đổi, tràn đầy hàn ý cùng sát khí lạnh lẽo.
Ngay lúc hắn còn đang nói chuyện, hai món Linh khí cực phẩm đã phóng ra. Chúng mang theo uy thế không gì địch nổi, nhắm thẳng về phía mục tiêu
“Không xong rồi!”
Phản ứng của Tào Nguyên Võ cũng không chậm, lập tức điều khiển hai món Linh khí của mình ra ngăn cản.
Nhưng ngay lúc hắn ta muốn điều khiển chúng thì thần thức bỗng truyền đến cơn đau khủng khiếp, trước mắt tối sầm, động tác cũng chậm mất nửa nhịp.
Đến khi Tào Nguyên Võ khôi phục lại thì hai món Linh khí cực phẩm của đối phương đã đến rất gần. Hắn ta chỉ có thể vội vàng thúc giục Linh khí Tam Xoa Kích và Linh khí Hắc Loan Đao ra ngăn cản.
Nhưng Lưu Ngọc chưa bao giờ coi thường thực lực của người này. Vì không muốn kéo dài quá lâu nên một lần hắn đã kích phát tận năm cây ‘Kinh Thần Thứ’, thế nên thời gian Tào Nguyên Võ mất đi ý thức cũng không ngắn.
Trong lòng lại còn căng thẳng thì có thể phát huy được mấy phần thực lực đây?
“Keng! Keng!”
Dung Hỏa Đao trực tiếp quét gang hai món Linh khí thượng phẩm của đối phương, đánh hắn ta lui về sau mấy chục trượng.
Tào Nguyên Võ đang định vận dụng pháp thuật, tránh né đòn tấn công thì uy lực phong cấm của Xích Viêm tháp lại đột nhiên giáng xuống.
Khiến hắn ta như bị sa lầy, động tác cực kỳ chậm chạp, không có cách nào chạy thoát khỏi phạm vi công kích.
“Uỳnh!!!”
Cuối cùng, Xích Viêm tháp trực tiếp nện xuống biến người này thành một đống thịt nát, tưới tắm bồi dưỡng cho mảnh đất đã hoàn toàn thay đổi bên dưới.
Tất cả mọi chuyện, cứ như vậy mà kết thúc.
Lúc này, Diệp Mộng Hoa có vẻ hơi bất an truyền âm đến, giọng điệu còn mang theo đau thương nhàn nhạt khiến người ta thương tiếc.
"Thanh Dương đạo hữu, chuyện hôm nay thiếp thân sẽ quên hết sạch."
“Đạo hữu xem, thiếp thân có thể may mắn tránh được kiếp nạn này không?”
“Chúng ta là đồng minh, không phải à?
Diệp Mộng Hoa lo lắng bất an nói.
Thấy đối phương đưa mắt nhìn sang, cơ thể nàng ta vô thức căng cứng, lộ ra vẻ cực kỳ căng thẳng.
Lưu Ngọc khẽ cười, lắc đầu nói:
“Lưu mỗ vốn không định bại lộ thân phận mà làm theo ‘quá trình bình thường”, nếu không chiếm được Linh thảo thì cũng chỉ có thể làm như vậy được thôi.”
“Trong thế giới tu tiên này, giết người diệt khẩu không phải là đạo lý hiển nhiên à?”
"Nếu như đổi lại là Diệp đạo hữu, đạo hữu sẽ làm thế nào đây?"
Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn chằm chằm vào đối phương, mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Diệp Mộng Hoa nghe vậy thì chỉ chớp mắt sắc mặt đã trắng như tờ giấy, rất muốn mở miệng phản bác lại.
Nhưng lời đã đến môi lại không sao thốt lên được.
Đúng vậy, đây không phải tình huống bình thường ở Tu Tiên giới à?
Nhớ lại đoạn đường mình đã đi, không phải là đều làm như thế à?
Xa xôi bỏ qua không nói, ngay vừa rồi, đối với tu sĩ Bạch Vân Quan, bọn họ cũng đâu có nửa phần nhân từ nương tay nào. Ai cũng muốn giết người diệt khẩu.
Bây giờ nàng ta có lý do hay tư cách gì để cầu xin người khác thương hại chứ.
"Nếu như thiếp thân nguyện ý làm nô làm tỳ sao?"
Sắc mặt Diệp Mộng Hoa tái nhợt, nở nụ cười buồn bã nói.
“Haizz.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận