Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 575. Độn thổ mà chạy(2)

Chương 575. Độn thổ mà chạy(2)
Xuất hiện cùng với uy lực đó là một loại khí tức của sinh mệnh cao cấp hơn, khiến cho mấy người Lưu Ngọc và Thương Lam đều đột nhiên cảm thấy bất an.
Giống như trẻ con khi đối diện với rồng khổng lồ, sẽ cảm thấy run rẩy theo bản năng.
Cùng với sự tăng lên của cảnh giới, không chỉ có pháp lực, nguyên thần thay đổi, mà bản chất của sinh mạng cũng tăng lên theo hướng “tiến hóa” trở nên càng hoàn hảo hơn nữa.
Lúc này, một loại cảm giác nguy hiểm sinh ra do bị dòm ngó bao trùm lấy trái tim bọn họ, năm người đều biết rõ, đây là do bị thần thức của yêu thú khóa chặt rồi.
“Chạy! Chạy! Chạy!”
Lông tơ của Lưu Ngọc dựng đứng, ở trước mặt khoảng cách với cảnh giới lớn hơn nhiều, hắn hoàn toàn không thể có suy nghĩ chống đỡ, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ đó là muốn chạy trốn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng thu hồi Thanh Giao kích và Dung Hỏa đao, dùng toàn bộ pháp lực mà mình có để điều khiển Ly Huyền kiếm, biến thành một luồng sáng màu đỏ bay về phía bên ngoài sơn mạch.
Tốc độ bay không hề thua kém tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Đồng thời, hắn sờ túi trữ vật, âm thầm nắm chặt Thuấn Tức Thiên Lý phù và Độn Địa phù trong lòng bàn tay, nếu như mục tiêu đầu tiên của yêu thú Kim Đan là mình thì hắn sẽ ngay lập tức kích hoạt.
Đến lúc này rồi, cũng không quan tâm đến việc nỡ hay không nỡ được nữa, dù sao thì tính mạng mới là quan trọng nhất.
Làm xong những việc này, Lưu Ngọc mới có thời gian quan sát tình hình của những tu sĩ khác.
Chỉ thấy Thương Lam và ba người nhóm râu quai nón, đã tự mình biến thành tia sáng và chạy trốn về các hướng khác nhau từ lâu rồi.
Điều khiến cho hắn bất ngờ là, cái tên Thương Lam kia đang cưỡi một chiếc phi chu màu xanh, cộng thêm sự trợ giúp của một loại Linh trùng trông có vẻ không có gì khác thường, tốc độ vậy mà lại còn nhanh hơn bản thân mình một chút.
Chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa đó là, tốc độ bay của Lưu Ngọc và Thương Lam vẫn chưa phải là nhanh nhất, mà nhanh nhất là tên đại hán râu quai nón kia.
Kẻ này hình như đã dùng loại bí thuật tự hại mình giống như kiểu “Tế Huyết Độn”, bất thình lình bộc phá tốc độ kinh khủng, bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau, dẫn dầu ở khoảng cách rất xa.
Còn hai vị nữ tu xinh đẹp, tu vi đã thấp nhất lại thêm việc không có bí thuật chạy trốn nào lợi hại, tất nhiên là bị tụt lại ở sau cùng.
Uy lực lớn mạnh đang nhanh chóng đến gần, lúc này Lưu Ngọc mới nhìn được rõ bộ mặt thật của con yêu thú Kim Đan này.
Đây là một con yêu thú họ diều hâu có kích thước cơ thể khoảng mười trượng.
Mỗi một sợi lông của nó đều đen bóng, cái nhỏ sắc nhọn và thon gọn, đôi móng vuốt uốn lượn và lấp lánh ánh sáng lạnh, sắc bén như cái lưỡi câu. Đôi cánh rộng đang mở ra, to khoảng gần mười sáu mười bảy trượng, chiếu một mảng bóng đen lớn xuống dưới mặt đất.
Cơ thể to lớn và quyền thế, dường như che khuất cả bầu trời.
Giống như vương giả xưng bá trên bầu trời.
Giấu trời che đất, trong lòng năm người đều lóe lên một từ này.
“Hàn Thiên Ưng.”
Trong lòng Lưu Ngọc run lên, không dám nhìn nữa để tránh bị nó chú ý tới, chỉ thả ra Linh Giác để cẩn thận cảm nhận động thái của Hàn Thiên Ưng, từ đó đưa ra cách ứng phó.
Yêu thú Kim Đan đã mở ra Linh trí rồi, trí tuệ không thua kém gì loài người, ít nhất cũng có trí khôn của một người trên mười tuổi.
Chỉ thấy Hàn Thiên Ưng nhìn chằm chằm về hướng người có tốc độ nhanh nhất là đại hán râu quai nón, đôi mắt nâu to hơn cả cái đèn lồng lóe lên một tia giễu cợt đã được nhân cách hóa.
Đôi cánh đen kịt to lớn của nó vỗ một cái, tốc độ bỗng chốc tăng vọt, trong chớp mắt đã bay được khoảng mười mấy dặm, nhanh chóng đến gần tên đại hán râu quai nón đang mải tháo chạy kia.
Lưu Ngọc thấy thế thì vui mừng trong lòng, chí ít thì mục tiêu đầu tiên của nó không phải là mình.
Không riêng gì chạy quá chậm mới dễ trở thành mục tiêu, có những lúc chạy nhanh đến mức nổi trội sẽ càng dễ trở thành mục tiêu hơn. Còn tốc độ không nhanh không chậm, ngược lại sẽ khá là “an toàn”.
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ ngày, nhân khoảng thời gian quý báu, dùng hết sức bay về phía cách Hàn Thiên Ưng thật xa.
Bây giờ không phải lúc để tiết kiệm, hắn định kéo dài ra một khoảng cách nhất định rồi nhân lúc Hàn Thiên Ưng không để ý mà lén lút sử dụng “Độn Địa phù”, thoát khỏi sự khóa chặt thần thức của nó.
Mà Thương Lam cùng với hai vị nữ tu xinh đẹp cũng đồng thời làm như thế.
“A a!”
Sau khoảng bốn năm nhịp thở, tiếng hét thảm của đại hán râu quai nón truyền đến, khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều run rẩy.
Lúc này, trong lòng Lưu Ngọc lẩm bẩm tên húy của Đạo Tôn Phật Tổ, cầu cho mục tiêu tiếp theo của con Hàn Thiên Ưng này sẽ không phải là mình.
Khoảng cách bây giờ vẫn chưa đủ xa, sử dụng Độn Địa phù e rằng sẽ không thể thoát khỏi sự khóa chặt thần thức của nó, nếu như bị nó nhắm trúng thì tấm Thuấn Tức Thiên Lý phù duy nhất sẽ phải tiêu hao ở đây mất thôi.
Vẫn còn thiếu một chút thời gian nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận