Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 521. Vị khách bất ngờ(3)

Chương 521. Vị khách bất ngờ(3)
Trên mặt nở nụ cười tươi, Lưu Ngọc đi qua phía cái đình nhỏ kia, đến gần một chút mới chắp tay lại, niềm nở chào hỏi:
“Thôi sư huynh, Tiền sư huynh.”
“Tiền sư huynh, chúng ta đã nhiều năm không gặp, ta còn chưa chúc mừng sư huynh đạt đến Trúc Cơ.”
“Không ngờ đến năm đó một lời nói đùa đã trở nên ứng nghiệm, ta và ngươi đều thăng cấp Trúc Cơ, ngay cả xưng hô cũng không cần phải thay đổi, tiết kiệm rất nhiều công sức.”
Cả hai đều là Trúc Cơ, cho nên hai người đương nhiên cũng sẽ không sơ suất, cũng đứng dậy chắp tay chào hỏi.
Tiền Chí Kim cười nói:
“Ngày đó vừa nhìn thì tại hạ đã cảm thấy Lưu sư đệ không tầm thường, tuyệt đối không phải là vật trong ao.”
“Hôm nay nhìn lại quả nhiên đã không đoán sai, Lưu sư đệ quả thật là đã phá vỡ bình cảnh Trúc Cơ.”
“Càng hiếm thấy hơn chính là sư đệ cũng đột phá vùn vụt trên con đường luyện đan, cứ tiếp tục thế này, một ngày nào đó cũng sẽ đến Kim Đan kỳ!”
Y nói như vậy, rõ ràng đã biết được sự tích của Lưu Ngọc.
Tâm trạng của Tiền Chí Kim vô cùng phức tạp, y đúng là tận mắt nhìn thấy Lưu Ngọc từ một đệ tử ngoại môn bình thường, trong một thời gian ngắn đã thăng cấp đi vào nội môn, về sau lại đột phá Trúc Cơ, lại trở thành Luyện Đan Sư nhị giai, có thể nói thăng cấp con đường vô cùng bằng phẳng.
Là chiếu cố của Nghiêm gia sao? Hay là có kỳ ngộ nào khác?
Tiền Chí Kim không thể hiểu hết được, nhưng y hiểu được, tu sĩ thế này nhất định không nên đắc tội thì hơn.
“Làm gì có, làm gì có, Tiền sư huynh đã quá khen rồi!”
“Tại hạ Trúc cơ cũng nguy hiểm vô cùng, may mắn mới được thành công, còn chuyện luyện đan cũng là do sự xuất hiện của Linh quang, cho nên mới đột nhiên tăng vùn vụt như vậy.”
“Nhờ có vận may mà thôi, ta không đảm đương nổi lời tán thưởng của Tiền sư huynh đâu.”
Buôn bán hay khen qua lại thế này, Lưu Ngọc đã khá quen thuộc rồi, vì thế hắn thản nhiên cười đùa rồi chuyển sang chủ đề khác.
“Lưu sư đệ tới đây cũng vì tham gia Đại điển thu đồ?”
“Vậy ngươi và Tiền sư huynh, nói không chừng sẽ trở thành đối thủ đó.”
Trong lúc nói chuyện ba người ngồi xuống, Thôi Lượng cười hề hề giễu cợt rồi nói.
“Ta chẳng qua chỉ đến thể hiện một chút sở trường của mình, còn quyền lựa chọn thì hoàn toàn do các trưởng lão quyết định.”
“Hai chuyện cũng không liên quan đến nhau, mấu chốt là lựa chọn ở các trưởng lão, hoàn toàn không coi là đối thủ cạnh tranh.”
“Nếu như trưởng lão vừa lòng, chọn liên tiếp ba năm người cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu như trưởng lão không muốn, thì có thể hiện thế nào cũng không có tác dụng.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, mỉm cười nói.
“Lưu sư đệ nói không sai, đúng là như vậy!”
Tiền Chí Kim khe khẽ gật đầu, y đồng ý với cách nói này, sau đó khẽ thở dài.
Nói đến chuyện này, bầu không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.
Thôi Lượng thấy thế thì cười hắc hắc, sau đó lại chủ động nói đến một số đề tài giữa những nam nhân, điều tiết lại bầu không khí trong đình.
Vừa nói đến chuyện này tinh thần của Tiền Chí Kim đầy sức sống trở lại, trên mặt hai người đều có ý cười “kỳ lạ”, miệng thì nói không ngớt, như thể có sở thích chung vậy.
“Tiền và sắc đều không tách rời nhỉ.”
Lưu Ngọc thấy thế thì thở dài trong lòng.
Nhưng nếu như hai người biết được, hắn đã là “đệ tử được điều động nội bộ”, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Sau đó, Lưu Ngọc hầu như chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng cũng chen vào một hai câu, nhưng rõ ràng hắn cũng không đặt quá nhiều sự chú ý vào chuyện này, ánh mắt bắt đầu lướt đi giữa các đình đài thủy tạ.
Tu sĩ Trúc Cơ có mặt ở đây, hắn chỉ có thể gọi tên được một số ít người, phần lớn đều những người xa lạ hoặc là không quen.
Bỗng nhiên, tầm mắt của Lưu Ngọc chợt khựng lại, dừng lại trên người một tu sĩ toàn thân mặc hồng bào, khuôn mặt trắng ngần, lông mày đỏ rực.
Quan sát khí tức tu vi của tu sĩ này còn nằm ở phạm trù vừa mới tiến lên Trúc Cơ, nhưng trên người lại có một loại sát khí nhàn nhạt, chỉ có khi chém giết quá nhiều tu sĩ đồng giai mới hình thành nên loại sát khí này.
“Nếu như không đoán sai, người này chính là “Tiểu Viêm Ma” cực kỳ nổi tiếng ở trong Luyện Khí kỳ, Chu Diễm sao?”
Lưu Ngọc lóe lên một ý niệm, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng nhìn từ tu vi và ngoại hình của hắn ta, hắn cũng gần như chắc chắn được.
Trong lời đồn đại, Chu Diễm cực có thiên phú ở pháp thuật thuộc tính Hỏa, đã đạt đến mức thuần thục, có thể phóng ra uy lực vừa nhanh vừa lớn.
Lông mày màu đỏ rực kia, hiển nhiên là duyên cớ do tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa đến mức cao thâm, hơn nữa những công pháp khác tuyệt đối không phải là công pháp bình thường.
Có lẽ là do bị nhìn chằm chằm một hồi lâu, nam tử lông mày đỏ đơn độc đang uống rượu có chút kiêu ngạo kia cũng cảnh giác được, hắn ta nhướng mày bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Giống như là vì bản tính, ánh mắt của hắn ta cũng có chút hung ác.
Lưu Ngọc không hề có chút chột dạ khi lén quán sát mà bị phát hiện, hắn bình tĩnh đối mắt với đối phương, chuyện này đối với hắn giống như gió mát thoảng qua mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận