Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1016. Người nào cũng không bằng người cũ

Chương 1016. Người nào cũng không bằng người cũ
Nếu nói chuyện tình cảm, xử lý quan hệ ba người quả thật rất phiền phức, nhức đầu.
Chẳng qua nếu xuất phát từ góc độ lợi ích, nó khác với chữ “tình” không cần lo lắng, nhìn không thấy, sờ không được.
Mọi chuyện lập tức trở nên đơn giản hơn nhiều.
Nhìn hai người họ nói nói cười cười, giờ phút này, trong lòng Lưu Ngọc bình tĩnh như nước.
“Đúng vậy, bản thân có thể có được những thứ như hiện tại, nói cho cùng vẫn là vì có sức mạnh.”
“Bởi vì có Tiên Phủ, nên cũng có đủ loại tài nguyên, mới có thể tăng thực lực một cách nhanh chóng, những tu sĩ nữ này mới có thể ở bên cạnh mình.”
“Chỉ mới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tại Tu Tiên Giới đầy khắc nghiệt này, đi nói chuyện tình cảm hư vô mờ mịt cũng quá nực cười đi.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc hiểu được rất nhiều chuyện, mọi buồn phiền lúc trước tất cả đều biến mất.
Trong đôi mắt tối đen như mực, lóe lên suy nghĩ đầy lý trí.
Giờ khắc này, nội tâm hắn lại trở nên lạnh lùng, giống như phủ đầy huyền băng vạn năm.
Mặt ngoài hắn vẫn duy trì như cũ, nhưng ý nghĩ của Lưu Ngọc lại xảy ra thay đổi rất lớn, không bao giờ… Vì chuyện nam nữ mà hoang mang nữa.
Trong đại sảnh, hai người họ giống như tỷ muội, ngươi một lời ta một ngữ mà nói chuyện khí thế ngất trời.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Lưu Ngọc khẽ ho một tiếng, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại.
Kỷ Như Yên thu lại ý cười, trong lòng đã sớm chờ mong rồi.
Nhưng thực tế đến lúc này, thấy người kia đang ngồi bên cạnh, ngược lại nàng ta lại thấy hơi lo lắng.
Vị “Thu Thủy tỷ” này, đã quen biết với phu quân hơn mười năm trời, đã là đồng môn lại có quan hệ thân mật, lại là phụ tá đắc lực của sư huynh, giúp hắn xử lý rất nhiều chuyện.
Lại thêm vài thập niên, tình cảm chắc chắn sẽ vô cùng sâu đậm, địa vị trong lòng phu quân nhất định không thấp.
Nếu vị “Thu Thủy tỷ” này không đồng ý làm ầm ĩ lên, vậy có thể khiến nàng ta hết sức khó xử.
“Nếu tình huống này xảy ra, phu quân có thể kiên trì cho chính mình danh phận không?”
Nghĩ như vậy, đột nhiên Kỷ Như Yên cảm thấy thiếu tự tin, có chút lo lắng bất an.
Cho dù lấy hiểu biết của nàng ta đối với phu quân, luôn luôn nói được làm được, chưa có lúc nào nói lời mà không giữ lời.
Có thể vừa nghĩ đến phải cùng vị “Thu Thủy tỷ” này so sánh địa vị, trong lòng nàng ta lập tức thấy không ổn.
Dù sao nàng ta là người đến sau, đối phương lại là sư muội của phu quân vài thập niên, là đồng môn bên cạnh phu quân, phần lớn hảo hữu cũng thừa nhận địa vị của đối phương.
Mà nàng ta, chẳng qua chỉ là nữ tu xuất thân từ một gia tộc nhỏ vô danh thôi.
Trong lúc Kỷ Như Yên đang mong chờ lẫn lo lắng, không để nàng ta chờ lâu thêm, Lưu Ngọc chậm rãi mở miệng:
“Lúc còn nhỏ Như Yên đã rất hiểu lòng người, biết tự kiềm chế bản thân rất nghiêm khắc, sau khi ta suy nghĩ cẩn thận, ta quyết định để nàng ta là thị thiếp, cho nàng ta đủ danh phận.”
“Sư muội, hai người các người sau này nhớ ở chung cho tốt.”
Trước mặt hai người họ, hắn không nhanh không chậm nói ra quyết định này, nói quyết định của mình cho Giang Thu Thủy biết.
“Đã biết, sư huynh.”
“Về sau, Thu Thủy nhất định sẽ đối xử với Như Yên như muội muội ruột thịt, hòa thuận chung sống với nàng ta, sẽ không để sư huynh khó xử.”
Giang Thu Thủy hơi sửng sốt, sau đó nói như thế.
Có lẽ bởi vì trong lòng nàng ta đã có sự chuẩn bị, giờ khắc này vẻ mặt nàng ta hết sức bình tĩnh, so với trong tưởng tượng còn bình tĩnh hơn, người khác không đoán được suy nghĩ trong nội tâm nàng ta.
Khi nói chuyện, mặt Giang Thu Thủy nở nụ cười, còn thân thiết kéo tay của Kỷ Như Yên.
Ngay lần đầu tiên khi nàng ta nhìn thấy đối phương ở phường thị Kim Tinh, theo thái độ của sư huynh lúc đó, nàng ta đã cảm thấy quan hệ của đối phương và sư huynh sẽ không đơn giản.
Sau mười, hai mươi năm, ngày này vẫn đến.
Ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng Giang Thu Thủy cũng có đôi chút buồn bã, chẳng qua cũng không dám làm trái ý sư huynh.
Đây là thông báo, không phải thương lượng.
Nghe thấy lời nói của đối phương, trong lòng Kỷ Như Yên thả lỏng, khối đá trong lòng rơi xuống, trên mặt lại tươi cười thêm mấy phần chân thật.
Chẳng qua nàng ta biết lúc này không phải là thời điểm để vui mừng, lập tức nói ngay: “Phu quân, về sau Như Yên nhất định cố gắng an phận thủ thường, còn có nhất định sẽ ở chung thật tốt với Thu Thủy tỷ.”
“…”
Tốc độ nói chuyện của Kỷ Như Yên cực nhanh, nói liên tiếp bảy tám câu, ý tứ trong lời nói rất cẩn thận, hiển nhiên đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, chỉ đợi thời khắc này.
Ý trong lời nói của nàng ta đại khái là sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lưu Ngọc, nhất định làm tròn bổn phận của thị thiếp, còn có Giang Thu Thủy vô cùng xuất sắc, về sau nhất định sẽ học tập Thu Thủy tỷ nhiều hơn, hy vọng có thể sống chung hòa thuận với Thu Thủy tỷ.
Hai người họ tay nắm ta, trên mặt đều nở nụ cười rạng rỡ, giống như là một đôi tỷ muội thân thiết khắng khít.
Ánh mắt hai người họ giao nhau, không nói lời nào nhưng trong lòng đã đạt thành nhận thức chung.
“Tốt lắm.”
“Thu Thủy, Như Yên, hy vọng các người nhớ rõ lời nói ngày hôm nay.”
“Đừng khiến ta thất vọng.”
Trong lòng Lưu Ngọc bình tĩnh, trên mặt mỉm cười, nhìn hai người họ trịnh trọng nói.
Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên nghe thấy vậy đều yên lặng gật đầu.
Có một số chuyện không cần phải nói ra cũng đã biết trong lòng.
“Được rồi Như Yên, ngươi về phòng tu luyện trước đi, ta còn có chút chuyện muốn bàn bạc với Thu Thủy.”
Ba người lại trò chuyện thêm vài câu, Lưu Ngọc quay đầu nói với Kỷ Như Yên.
“Vâng, phu quân.”
“Vậy thiếp về phòng tu luyện trước đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận