Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1167. Phá Bại kiếm! (7)



Chương 1167. Phá Bại kiếm! (7)




Lưu Ngọc bắt lấy Thánh Hỏa kiếm, Đường Thiên Bảo lại dùng hết sức lực nắm chặt nó, thật lâu cũng không nỡ buông tay.
“Haizz.”
Qua chừng hai, ba nhịp thở, hắn ta mới liên tục thở dài, thả lỏng bàn tay.
“Hy vọng Thanh Dương đạo hữu có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay, có thể làm được chuyện đồng ý với Thiên Bảo.”
“Khẩn thỉnh đạo hữu, đảm bảo Thánh Giáo truyền thừa bất diệt!”
Ngay sau đó, Đường Thiên Bảo vẫn chưa yên tâm, lại dừng một chút rồi nói, nói xong, không ngừng thở hổn hển.
Trong giây phút hấp hối của tu sĩ Trúc Cơ này, vậy mà còn mang theo chút khẩn cầu.
“Thiên Bảo đạo hữu yên tâm, chỉ cần Lưu mỗ còn sống, đảm bảo sẽ giúp Thánh Giáo truyền thừa bất diệt.”
“Lưu mỗ đã nói, lời hứa ngàn vàng!”
Loại tín ngưỡng không muốn bỏ qua trước khi chết thế này, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, lập tức nghiêm túc nói.
Vì Linh bảo, hắn ta nguyện ý đón lấy nhân quả này, lần này cũng không tính lật lọng.
Dù sao chỉ cần cam đoan Thánh Hỏa Giáo truyền thừa mãi không ngừng, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Đến lúc đó tùy ý chọn mấy tên hài đồng có linh căn tốt, cho chút tài nguyên, chỉ điểm một chút là đã hoàn thành, cần gì phải lật lọng chứ?
Dưới tình huống bình thường, Lưu Ngọc vẫn tương đối coi trọng chữ tín.
“Vậy thì Thiên Bảo có thể yên tâm ra đi.”
“Chỉ là, không thể chống đỡ được như tiền bối Thánh Giáo.”
Đường Thiên Bảo tự mình lẩm bẩm, sau đó lẳng lặng ra đi.
“Thiên Bảo đạo hữu, ngươi là một Thánh Tử có trách nhiệm.”
“Vậy nguyện vọng của chính ngươi thì sao?”
“Bây giờ nói ra đi, Lưu mỗ có thể thử giúp ngươi hoàn thành.”
Tiện tay cắm Thánh Hỏa kiếm vào trong mặt đất, Lưu Ngọc ngồi ở bên cạnh, thần sắc chăm chú hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt Đường Thiên Bảo như đang nhớ lại, hiện ra vẻ hoài niệm, tựa hồ đang nghĩ cái gì đó.
Hắn ta há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
“Không có, không có gì.”
Nghẹn ngào lắc đầu, hai tiếng vẫn nói không ra khỏi miệng, hai hàng lệ dọc theo khóe mắt chảy xuống, Đường Thiên Bảo lệ rơi đầy mặt.
“Xem ra, phía sau còn là một hồi chuyện xưa bi thương.”
Lưu Ngọc thầm nói, chẳng qua vẫn không hỏi tiếp, cho tu sĩ trước mắt này một chút thể diện cuối cùng.
Tình cảnh này, hắn không khỏi nghĩ tới một ca khúc kiếp trước.
Ướt đẫm nước mắt và niềm tự hào,
Ngọn lửa nhuộm đỏ đôi mắt,
Dùng máu như mực làm sách;
Áo giáp mạ bạc,
Lụa hồng lại tung bay,
Vì quân.
Im lặng qua một lúc thật lâu, thời gian dần trôi qua, hơi thở của Đường Thiên Bảo dần yếu ớt.
Bỗng nhiên, hắn ta giống như muốn đưa ra quyết định trọng đại gì đó, khó nhọc nói ra từng lời từng chữ:
“Thanh Dương đạo hữu, pháp quyết khống chế Thánh Hỏa lệnh.”
Nhìn ra được, cho tới bây giờ, ngay cả nói một câu mà Đường Thiên Bảo cũng khó mà nói.
Nhưng vì Thánh Hỏa Giáo, có thể truyền thừa tốt hơn, hắn ta vẫn cố chống đỡ, không nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Nói ra tin tức bí cảnh và pháp quyết khống chế Thánh Hỏa lệnh ra.
Cứ như vậy, Đường Thiên Bảo lại cố chịu đựng qua thêm khoảng nửa khắc, nói xong những tin tức quan trọng của bí cảnh và pháp quyết khống chế Thánh Hỏa lệnh.
“Thiên Bảo đạo hữu, Lưu mỗ sẽ nhớ kỹ những lời hôm nay.”
Im lặng vài hơi, Lưu Ngọc trịnh trọng nói.
Thật ra hắn muốn lấy tin tức của bí cảnh và pháp quyết khống chế Thánh Hỏa lệnh, dùng Sưu Hồn thuật dễ hơn, cũng càng khiến mình an tâm hơn.
Chỉ là không biết vì sao, cuối cùng Lưu Ngọc vẫn không lựa chọn Sưu Hồn thuật.
“Đa tạ, Thanh Dương...”
“…”
Tiếng nói tựa như mũi kêu, chỉ nói đến một nửa, thần thái trong mắt Đường Thiên Bảo đã mờ đi.
Trong Linh Giác, ngọn lửa suy yếu này đã hoàn toàn dập tắt.
“Ầm.”
Tựa như cảm giác được chủ nhân đã ra đi, Thánh Hỏa kiếm sáng lên Linh quang màu cam hồng và xám trắng, phát ra tiếng kêu gào rất nhỏ.
Dù đang bị cắm vào trong đất, nhưng vẫn rung lên không ngừng.
“Haizz!”
“Từ xưa đến nay đều là thiên ý yêu cầu cao.”
Cảm nhận được vận mệnh của chư tu Thánh Hỏa Giáo, Lưu Ngọc thở dài một hơi, có cảm giác đau buồn như người trong nhà.
Nếu tất cả phải dựa theo sự sắp xếp của vận mệnh, vậy tu tiên giả cũng nên tuân thủ vận mệnh sao?
Rồi phản kháng thế nào được?
Không biết vì sao, Lưu Ngọc nghĩ tới một quyển sách ở kiếp trước.
Vị Ma Tôn kia dùng sức mạnh của ái tình, phá vỡ giam cầm cuối cùng của vận mệnh.
Như vậy mình thì sao?
Mình không thể nào thật sự yêu ai đó, làm cách nào phá vỡ sự sắp đặt của vận mệnh và đạt được trường sinh, thậm chí là vĩnh cửu?
Ngồi yên tại chỗ, Lưu Ngọc yên lặng suy nghĩ, chỉ là một hồi lâu qua đi cũng không có manh mối.
Tiếng kiếm chẳng biết từ lúc nào đã dừng lại.
“…”
Suy tư không có kết quả, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài, sau đó đứng dậy.
Nhẹ chân nhẹ tay, gỡ túi trữ vật bên hông Đường Thiên Bảo xuống.
Lúc này, bên trong túi trữ vật thượng phẩm của hắn ta còn hơn mười cái, ngay cả “Tám Đại trưởng lão” cũng kém xa.
Dùng thần thức cẩn thận quét qua một chút, xác định xung quanh an toàn, Lưu Ngọc nhắm đôi mắt lại.
Tâm thần đụng vào điểm sáng Nễ Hoàn Cung xanh biếc, đưa túi trữ vật dư thừa vào trong Tiên Phủ, bên hông chỉ còn lại một túi trữ vật, và một túi Linh thú chứa Tiểu Thanh.
Một lúc nữa qua đi, hắn lại mở hai mắt ra.
“Thiên Bảo đạo hữu, an tâm đi đi.”
“Lưu mỗ sẽ giúp truyền thừa của Thánh Hỏa Giáo các ngươi lưu truyền thật tốt.”
Nói xong, Lưu Ngọc bắn ra một Hỏa Cầu thuật.
Bên trong lửa nóng hừng hực, thi thể Đường Thiên Bảo hóa thành tro bụi, gió thổi qua lập tức tiêu tán tứ tung.
Thật đúng với lời Thánh Hỏa Giáo dạy:
Đốt thân thể tàn phế của ta, bằng Thánh Hỏa hừng hực!
Sống có gì vui, chết có gì khổ?
“Xoẹt.”
Rút Thánh Hỏa kiếm ra, Lưu Ngọc cầm trong tay, tinh tế xem xét.
Cảm giác không có chút uy năng mênh mông cuồn cuộn nào, Linh bảo này đã thu liễm tất cả thần dị.
Chỉ là dáng vẻ này chẳng biết từ khi nào đã thay đổi, đã hoàn toàn thay đổi so với ban đầu.
Chuôi kiếm vàng sáng, thân kiếm màu bạc vốn đã bị rút đi hoàn toàn, nay đã biến thành màu xám mờ tối. Hết chương 1167.



Bạn cần đăng nhập để bình luận