Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 284. Tám năm

Chương 284. Tám năm
Chương 276: Tám năm
Thời gian tám năm, Ẩn Linh thuật một thời gian trước đã lĩnh hội đến tầng thứ ba, có thể tùy ý điều tiết khí tức tu vi hiện ra bên ngoài của mình, chỉ cần không tòa lực chú ý thì ở trong lúc đấu pháp cũng sẽ không bị phát hiện, còn có thể ẩn giấu dưới mắt của tu sĩ cao hơn một cảnh giới.
Tôn Thần diệu pháp Trúc Cơ Thiên cũng đã lĩnh hội hoàn toàn, chính thức bắt đầu tu hành nhưng bản công pháp thần thức này độ khó khi tu luyện ở Trúc Cơ kỳ cao hơn Luyện Khí kỳ không chỉ mười lần, cho dù lấy thiên phú của Lưu Ngọc cũng tiến triển rất chậm chạp.
“Xem ra nhất định phải tìm kiếm một vài linh vật phụ trợ có ích cho Nguyên Thần, thần thức.”
Hiệu quả của Thanh Hà linh trà vẫn còn quá yếu, đã không có tác dụng phụ trợ với Tôn Thần diệu pháp Trúc Cơ kỳ nữa, hiệu quả gần bằng không, ngay cả làm dịu thống khổ cũng không làm được.
Vừa nghĩ đến nỗi đau khi tu luyện Tôn Thần diệu pháp, khóe miệng của Lưu Ngọc không khỏi giật một cái, nghĩ mà sợ.
Nếu như tu Luyện Khí Thiên lúc tu luyện nỗi khổ như hỏa diễm đốt hồn, vậy thì tu luyện Trúc Cơ Thiên chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên, một bên là nóng rực cực hạn, như muốn thiêu đốt Nguyên Thần, một bên lại là băng giá tận xương, như muốn đông lạnh Nguyên Thần, ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp.
Hai loại thống khổ cực hạn khác biệt, tác dụng lên trên Nguyên Thần, lúc nóng lúc lạnh biến ảo chập chờn, đồng thời lại cần phải vận hành công pháp bên trong sự thống khổ này, cho dù lấy ý chí của Lưu Ngọc cũng không kiên trì được bao lâu.
Mỗi lần tu luyện không đến hai khắc đồng hồ thì không thể dừng lại, bởi vì dưới tình huống như thế vốn sẽ khó tu luyện, đồng thời Lưu Ngọc lo lắng nếu như quá gượng ép tu luyện thì sẽ tổn thương đến căn cơ nguyên thần.
Nhiệm vụ đóng giữ Linh dược viên Bính Tự Lục Hào mỗi năm năm đổi một lần, hôm nay chính là thời gian xuất phát lần nữa.
Lưu Ngọc thu xếp tất cả vật phẩm của mình lại, một cọng tóc cũng không để lại, sau đó rửa sạch thân thể một hồi rồi mới rời khỏi động phủ.
Tám năm trước sau khi đánh lui Lư Phúc Bân thì trong ba năm Lưu Ngọc đóng giữ dược viên không còn gặp phải tập kích, không biết trận doanh địch có phải là nghe được tin tức ở đây có tiếp viện tới hay không, cho nên mới án binh bất động.
Về sau khi rời khỏi Linh dược viên có bị tập kích nữa hay không cũng không rõ, nhưng Trưởng lão hội không có truyền xuống mệnh lệnh mới chứng tỏ Linh dược viên không xảy ra chuyện, cho nên Lưu Ngọc vẫn đi Linh dược viên đóng giữ như thường lệ.
Nhưng càng như vậy Lưu Ngọc lại càng không dám phớt lờ, tu sĩ phe địch không ra tay là do chưa nắm chắc, nếu như lần nữa ngóc đầu trở lại rất có thể là một kích lôi đình, dùng lực lượng có tính áp đảo.
Sau khi đi ra khỏi cổng Hàn Nguyệt Thành, Lưu Ngọc nhẹ nhàng quay đầu nhìn quanh bốn phía, trông thấy ở nơi xa có hai nữ tu xinh đẹp khí chất vượt xa đám đông, trong lòng hắn hơi động, nhấc chân đi tới.
Hai nữ tu này đều có tu vi cảnh giới Trúc Cơ, một đám Luyện Khí kỳ căn bản không dám lại gần bắt chuyện, phạm vi trăm trượng xung quanh không có tu sĩ nào dám đứng thẳng.
Một người mặc bộ đồ bó màu đen xõa tóc, có khí chất phóng khoáng, một thân váy dài màu vàng nhạt, mái tóc màu đen như dải lụa ở sau đầu, có một loại vẻ đẹp âm nhu, khiến cho người ta không nhịn được suy nghĩ muốn ôm vào lòng mà che chở.
“Tào sư tỷ, Đinh sư tỷ, để hai vị chờ lâu rồi!”
Sau khi Lưu Ngọc đến gần thì vẻ mặt tươi cười chắp tay chào hỏi.
Hai người này chính là Tào Mộng Vũ và Đinh Huệ, không biết lý do gì mà hai người bọn họ rất thân cận với Lưu Ngọc, lúc trở lại Vọng Nguyệt Thành thì chủ động hẹn năm năm sau cùng nhau đến Linh dược viên Bính Lục, nhưng đối với hai gã nam tu tuổi tác khá lớn khác sắc mặt lại không mấy thân thiện, còn Nghiêm Hồng Ngọc thì vẫn luôn ở lại Linh dược viên.
“Chúc mừng tu vi của Tào sư tỷ tăng lên một bước, Kim Đan cũng có thể đấy!”
Lưu Ngọc chúc mừng nói.
Sau khi hắn đi tới thì nhạy cảm cảm ứng được tu vi khí tức của Tào Mộng Vũ có biến hóa, so với quá khứ thì mạnh mẽ hơn không chỉ một bậc, đánh giá thì thấy đã tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.
Hắn không dùng thần thức liếc nhìn, đây là một loại hành vi rất không lễ phép, bởi vì quần áo bình thường không cách nào ngăn cản được thần thức thăm dò.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Trúc Cơ đều sẽ dùng thần thức che phủ bản thân, phòng ngừa tu sĩ khác dò xét, trừ phi thần thức chênh lệch quá lớn nếu không sẽ không cách nào xuyên thấu được.
“Linh giác của Lưu sư đệ quả là nhạy cảm, ta đã hết sức thu liễm khí tức vậy mà vẫn bị đệ phát hiện.”
Tào Mộng Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc nói.
Nàng vốn muốn bất ngờ thể hiện ra để vị tiểu sư đệ này giật cả mình, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện.
“Linh giác của Lưu mỗ trời sinh nhảy cảm chút mà thôi.”
Lưu Ngọc ý thức được sai lầm của mình thì mập mờ giải thích một câu mà không tiếp tục nhiều lời, không muốn trò chuyện sâu ở chủ đề này.
“Đây chỗ nào...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận