Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 547. Trùng tu hắc bào(2)

Chương 547. Trùng tu hắc bào(2)
Trong ba tháng này, mỗi ngày Lưu Ngọc tốn ba canh giờ để hoàn thành tu luyện hàng ngày, một canh giờ săn sóc pháp khí, thời gian còn lại chính là tham gia vào các hội đấu giá, cùng tụ hội với những tu sĩ Trúc Cơ khác.
Nhưng không biết có phải dùng hết vận may hay không, thu hoạch chỉ lác đác vài thứ, đến cái bóng của Linh khí phòng ngự cực phẩm cũng không nhìn thấy.
Nhưng Linh vật độc đan thì trái lại thu được một phần "Địa thạch minh nhũ" tương đối quý giá, bỏ ra năm trăm khối Linh Thạch, hiệu quả sau khi sử dụng thì đúng là không có gì để nói.
Độc đan trái lại cũng loại trừ được một ít, nhưng đa phần chỉ như ruồi bâu mật lắng lại bên trong tất cả kinh mạch.
Loại trừ nhiều nhất chỉ là độc đan lưu lại do sử dụng đan dược ở Luyện Khí kỳ, thuộc về dạng dây dưa độc đan chút ít bên ngoài.
Lúc tu sĩ ở Luyện Khí kỳ, pháp lực trạng thái khí và nhục thân kết hợp còn chưa chặt chẽ. Mà dược lực của đan dược bị luyện hóa thành pháp lực, đa phần độc đan sẽ theo pháp lực mà di chuyển vào, dĩ nhiên cũng sẽ lưu lại không quá sâu.
Nhưng đến Trúc Cơ kỳ, cơ thể được Linh khí gột rửa qua, cơ thể tự tăng cường phương vị, và pháp lực cũng càng kết hợp được chặt chẽ hơn, đồng thời tu luyện cũng sẽ tự động tăng cường cơ thể, độc đan lắng lại tự nhiên cũng càng sâu thêm.
Cho nên sau khi lên Trúc Cơ kỳ thì sinh ra độc đan, muốn loại trừ nó sẽ càng khó khăn hơn chút.
Lưu Ngọc muốn loại trừ phần độc đan này, dĩ nhiên cần hiệu quả tốt hơn "Linh vật khử độc".
Sau khi xem xét mua Dung Hỏa đao, túi trữ vật chỉ còn lại hơn năm ngàn khối Linh Thạch, muốn mua thêm Linh khí phòng ngự cực phẩm thì còn thiếu hơi nhiều.
Trong mấy tháng nay, hắn dịch dung cải trang, đồng thời ra vào nhiều hội đấu giá và các nơi tu sĩ tụ hội, cũng liên tục bán ra một ít Tinh Nguyên đan và Dưỡng Nguyên đan, khiến cho Linh Thạch lại trở về gần một vạn ba ngàn lần nữa.
Không suy nghĩ tiếp nữa, Lưu Ngọc kết thúc tu luyện, mở trận pháp đi xuống lầu, với sự chào hỏi của tiểu nhị thì hơi gật nhẹ đầu, sau đó ra khỏi Ngọc Đan Đường, chuẩn bị đi tham gia một hội trao đổi do một tán tu nổi danh tổ chức.
Đan dược nhị giai tương đối hiếm, sau khi tuyên truyền một chút thì đã có không ít tu sĩ Trúc Cơ đến mua, có vài tu sĩ còn đến thường xuyên, chậm rãi cũng thành khách quen. Sau khi quen rồi thì số lượng hai mươi bình đan dược mỗi năm cũng ưu tiên cung ứng cho bọn họ trước.
Cũng thông qua những tu sĩ này, Giang Thu Thủy mới biết ở gần phường thị Kim Tinh có rất nhiều tu sĩ cử hành tụ hội, sau đó thì báo lại cho Lưu Ngọc.
Đáng nhắc tới chính là, dù tạm thời ở lại Ngọc Đan Đường nhưng Lưu Ngọc cũng không nhúng tay vào việc quản lý cửa tiệm, cho dù tu sĩ mua Tinh Nguyên đan cũng là do Giang Thu Thủy ra mặt bán.
"Ở phường thị Kim Tinh đợi thêm ba tháng, xem thử hội đấu giá Kim Tinh lần này có thứ ta muốn hay không, nếu thực sự không có thì về lại tông môn tiếp tục nghĩ cách."
"Trước mắt còn chưa tới nguy cơ lửa sém lông mày, cách bình cảnh hậu kỳ cũng khá xa, không nên vội vàng."
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, sau đó thuần thục đi vào một ngõ vắng, ẩn nấp trong hẻm nhỏ rồi thay đổi thành một bộ trang phục khác, dịch dung thành một đạo sĩ trung niên áo bào màu vàng, tóc tai bù xù, sau đó chậm rãi, ung dung đi tới cửa Đông.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà khi tán tu đi đến con đường tu tiên, tư chất tu vi thậm chí là vàng thau lẫn lộn, phần lớn đều là người nghèo túng, tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ còn chưa mua nổi pháp khí hạ phẩm.
Nhưng dù sao có số lượng khổng lồ, cũng có vài người trải qua trắc trở trở thành "Anh hùng dân gian". Ví dụ các loại hình như Yến Vô Ưu bị Thanh Hư Phái truy sát rồi trốn vào Thanh châu, đa số đệ tử tông môn cũng không dám xem thường, nếu gặp cũng là nói không nên lời còn phải kêu một tiếng "Yến huynh".
Khoảng một khắc sau, Lưu Ngọc đi vào một căn trà lâu gọi là "Phong Vũ Lâu".
"Tiền bối đến tham gia tụ hội sao?"
Ngay lập tức có một tiểu nhị trẻ tuổi đi lên nghênh đón, cung kính hỏi.
"Đúng vậy."
Lưu Ngọc quan sát bốn phía căn trà lâu này rồi chậm rãi nói.
"Được rồi, mời tiền bối lên lầu hai, phía trên cũng có rất nhiều tiền bối đã đến."
"Vãn bối còn phải chào khỏi khách khứa khác, không tiện tiếp người."
Tiểu nhị trẻ tuổi nhiệt tình nói, rồi chỉ cầu thang gần đó.
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, sau đó đi tới lầu hai của Phong Vũ Lâu, chỉ chốc lát sau là gặp được cảnh tượng bên trong.
Không gian dài chừng mười trượng được trang trí giản lược tự nhiên, vật phẩm trang trí nhìn như tùy ý, nhưng lại ẩn chứa một loại quy luật nào đó. Khiến cho người ta cảm thấy thuận mắt, có vài phần hương vị tùy ý của Đạo gia.
Lúc này bên trong có dọn lên mười mấy cái bàn vuông, đã có tầm mười người tới trước, đang trò chuyện bên trong, không có người nào có tu vi thấp hơn Trúc Cơ kỳ.
"Quả nhiên Hồng đạo hữu đến đây, nhưng còn chưa tìm được Linh vật khử độc à?"
Một nữ tu khá xinh đẹp, trang điểm đậm sắc nét nhìn qua Lưu Ngọc, cười chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận