Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 444. Không kiệt nước (2)

Chương 444. Không kiệt nước (2)
Nhưng hắn từng thí nghiệm qua, múc hơn ba trăm thùng nước từ giếng cổ lên, mà mực nước trong giếng không có dấu hiệu giảm bớt chút nào.
Đồng thời, linh khí ẩn chứa trong nước giếng cũng không thay đổi mảy may.
Có vẻ như nước giếng và linh khí trong giếng cổ này chính là vô cùng vô tận không khô cạn.
Lưu Ngọc cũng đoán được vấn đề này, hẳn là thế giới Tiên Phủ trực tiếp hấp thu năng lượng và vật chất từ hư không, duy trì phương thế giới này vận chuyển.
Trong đó có một bộ phận chuyển hóa thành linh khí và hơi nước, một bộ phận nhỏ cung cấp cho giếng cổ này, thế nên mưới có hiện tượng dùng mãi không hết như vậy.
Thể lượng của một thế giới to lớn đến đâu chứ?
Cứ việc thoạt nhìn thế giới Tiên Phủ hiện tại rách nát không thôi, nhưng chung quy là một thế giới đầy đủ, tự có quy tắc của chính mình.
Giếng cổ loang lổ có thể tiêu hao bao nhiêu năng lượng? Chỉ sợ là còn chẳng được một phần tỷ tỷ của lượng hấp thu từ hư không, thậm chí ít hơn nữa.
Hết thảy cũng cho Lưu Ngọc một linh cảm. Nếu sau này thật sự không có Linh Thạch, có thể hoàn toàn dùng nước giếng bổ sung linh khí cho linh điền, tương đương với hàng ‘miễn phí’.
Sau khi tưới nước xong, Lưu Ngọc nhìn giếng cổ, lặng lẽ suy tư, đột nhiên sinh ra suy đoán.
Có lẽ giếng cổ loang lổ này tồn tại chính là vì bổ sung linh lực cho linh điền màu đen.
Nhưng sau đó, cũng không biết xảy ra biến cố kinh thiên động địa gì, khiến thế giới Tiên Phủ trở nên rách nát, còn biến thành bộ dáng hiện tại.
Mà linh lực của giếng cổ loang lổ cũng mất sạch, biến thành nước giếng bình thường, không thể cung cấp đủ linh lực cho linh điền màu đen nữa.
Đến tận khi Lưu Ngọc kích hoạt Tiên Phủ, thế giới Tiên Phủ lại hấp thụ năng lượng từ hư không, giếng cổ loang lổ mới dần sống lại, nước giếng dần hàm chứa linh khí.
"Đây có phải tương đương với thế giới Tiên Phủ bị thương đang tự mình chữa trị dần đần không?"
"Theo thời gian trôi qua, giếng cổ loang lổ cũng sẽ tiến thêm một bước sống lại, linh khí ẩn chứa trong nước cũng sẽ từng bước tăng cao sao?"
"Nếu thật sự như mình đoán được, sau này có thể giảm bớt một bộ phận Linh Thạch tiêu hao rồi."
Lưu Ngọc lập tức dâng lên ý niệm này, chỉ tiếc cảnh giới thấp kém, kiến thức có hạn, suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ lắm.
Hắn dứt khoát không nghĩ ngợi những hcuyenej này nữa, lắc đầu bắt tay vào bận rộn chuyện trước mắt.
Bởi vì linh khí ẩn trong nước giếng không đủ để bổ sung linh khí cho linh điền màu đen, thế nên cuối cùng Lưu Ngọc vẫn đặt đủ Linh Thạch xuống mảnh linh thổ vừa gieo hạt, bổ sung linh lực cho đất.
Xong xuôi là hoàn thành toàn bộ việc cần làm khi tiến vào Tiên Phủ lần này.
Trong Tiên Phủ không có sâu hoặc yêu thú phá hoại linh thảo, công hiệu của linh điền màu đen lại cực kỳ nghịch thiên, chỉ cần có đủ linh khí thì cơ bản không cần chăm sóc, linh thảo sẽ tự động sinh trưởng, không cần Lưu Ngọc bận tâm nhiều.
Hắn hài lòng nhìn thoáng qua thành quả lao động của mình, tâm niệm vừa động, đoàn ánh sáng màu đỏ biến mất tại thế giới Tiên Phủ, Nguyên Thần quay trở về thân thể trong nháy mắt.
Ngoại giới, Lưu Ngọc lại mở đôi mắt nhắm chặt ra, đồng tử tối đen sâu thẳm, vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì Nguyên Thần rời khỏi thân thể một thời gian ngắn nên khí huyết trong cơ thể có phần trệ sáp.
Hắn đứng dậy đánh một bộ ‘Nguyên Dương Đoán Thể Quyền’ học được ở biệt viện Nguyên Dương, hoạt động khí huyết một chút, sau đó đi tới phòng luyện công.
Lưu Ngọc lấy hai bình ngọc trong túi trữ vật ra, đặt ở trước người, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn.
Hắn vươn tay cầm lấy một bình ngọc trong số đó, mở nắp đổ ra một viên Thanh Nguyên đan, nhẹ nhàng bỏ vào miệng, hầu kết kích thích, đan dược lập tức trôi xuống bụng.
Tiếp đó, hắn không ngừng không nghỉ nhắm mắt lại, hai tay bắt đầu chậm rãi đánh pháp quyết, ngoài mặt dần xuất hiện ánh sáng xanh, chiếu rọi lên vách tường phòng luyện công.
Công pháp chủ tu Thanh Dương công vận chuyển trong cơ thể, luyện hóa dược lực mạnh mẽ của Thanh Nguyên đan, đi qua đại chu thiên tuần hoàn, hóa thành pháp lực, tu vi.
Hết thảy tự nhiên chảy về phía đan điền, lại trải qua Thanh Dương Ma Hỏa thiêu đốt tạp chất trong đó, chỉ dư lại từng ‘dòng nước’ trong, cuối cùng mới tụ lại ‘hồ nước màu xanh’ trong đan điền.
Ba canh giờ sau, Lưu Ngọc mở mắt, hoàn thành quá trình tu luyện mỗi ngày.
Hắn thoáng nghỉ ngơi một hồi, lại cầm lấy một bình ngọc, đổ Dưỡng Thần đan ra để vào trong miệng, nuốt xuống.
Hắn nhắm hai mắt, tay bắt pháp quyết, bắt đầu vận chuyển Tôn Thần diệu pháp rèn luyện Nguyên Thần.
Sau khi trải qua hơn hai mươi loại dược liệu phụ phối hợp, luyện chế An Hồn thảo thành Dưỡng Thần đan, hiệu quả an hồn, định hồn tốt hơn bản gốc nhiều, còn có tác dụng xoa dịu Nguyên Thần.
Trong thời gian Dưỡng Thần đan có hiệu lực, Lưu Ngọc có thể tu luyện bốn lần Tôn Thần diệu pháp, hơn nữa mỗi lần tu luyện thì hiệu quả tốt hơn so với dùng An Hồn thảo nhiều.
Thế nên hắn mới có thể dùng thời gian ba năm ngắn ngủi tu luyện thần thức tới trình độ như bây giờ, hoàn toàn đạt cấp bậc Trúc Cơ hậu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận