Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 750. Không đi trước nữa

Chương 750. Không đi trước nữa
Nhớ lại năm đó khi lấy đi An Hồn quả ở Linh dược viên của Thiên Dung sơn Hoàng gia, hắn phải lén lút che dấu hành tung, sợ bị đồng môn phát hiện.
Nhưng bây giờ hắn có thể công khai để Vi gia ngoan ngoãn dâng lên, đồng môn trong lòng có kiêng kỵ nên không cũng dám xen vào, chênh lệch lớn đến mức khiến người ta thổn thức.
Tất cả những điều này, đều là những thay đổi do thực lực đem lại.
Năm đó hắn chỉ là một Tân Tấn Trúc Cơ, bị buộc phải tham gia vào cuộc chiến mỏ quặng Linh Thạch, cảm giác tồn tại trong tông môn vô cùng thấp.
Nhưng bây giờ hắn có đủ loại thân phận, đệ tử Kim Đan, người dẫn đội Thanh Phong, Luyện Đan Sư nhị giai, tu vi đã thăng đến Trúc Cơ trung kỳ, thực lực cũng thuộc hàng đầu trong số những tu sĩ Trúc Cơ, thanh danh của hắn đã bắt đầu được truyền ra trong tông môn.
Hắn có thể độc lập dẫn dắt một đội ngũ, trong tay có rất nhiều người có thể sử dụng, đồng thời hắn nói một thì không có hai.
Những thay đổi trong hơn hai mươi năm qua không thể nói là nhỏ, nhưng Lưu Ngọc hắn lại không hề thay đổi quá nhiều.
Chỉ bởi vì thực lực chân chính của hắn, hắn sẽ không bao giờ để bản thân thất vọng, cho nên hắn đương nhiên sẽ không sợ hãi mà kính nể bản thân!
“Ham muốn của con người tựa như những tảng đá lăn trên núi cao, một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại được.”
Trên Quy Nguyên chu, Lưu Ngọc chắp tay nhìn về phía xa, trên mặt lộ ra sự tang thương.
Năm đó lúc Tiên Phủ chưa xuất hiện, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là trở thành một tu sĩ Trúc Cơ, bây giờ mục đích ban đầu của hắn đã đạt được, hắn lại muốn tiến xa hơn, nhìn ngắm càng nhiều phong cảnh Tiên Đạo hơn.

Phượng Hoàng sơn cao khoảng hơn bốn trăm trượng, phẩm cấp của Linh mạch bên trong cao đến nhị giai thượng phẩm, bởi vì tương truyền rằng ở đây đã từng có Chân Linh Phượng Hoàng sinh sống, cho nên nơi này mới có cái tên này.
Linh khí Chung Linh Mẫn Tú trên núi vô cùng nồng đậm, từ khi nơi này bị Bạch gia chiếm lĩnh đến nay thì nó đã được quản lý rất ngay ngắn rõ ràng, Linh điền cấp thấp được tạo ra ở nhiều nơi, trồng Linh lương và Linh thảo.
Hàng năm nơi này có thể cung cấp cho Bạch gia không ít tài nguyên tu luyện cấp thấp, đối với sự phát triển lớn mạnh của Bạch gia thì không thể thiếu công lao của nơi này.
Nhưng lúc này Bạch gia từ trên xuống dưới đều là bộ dáng giống như đang đối mặt với đại dịch, bọn họ không chỉ triệu hồi những tộc nhân đang phân tán khắp nơi mà còn kích hoạt hộ sơn trận pháp, bao phủ toàn bộ Phương Hoàng sơn bên trong.
Hơn nữa thường thường tu sĩ đến đây đều phải trải qua việc xác minh thân phận, sau đó bọn họ mới được phép vào núi, điều này khiến cho số lượng tu sĩ ở Phượng Hoàng sơn đang dần dần tăng lên.
Thực lực của Bạch gia cũng thuộc hàng đầu trong số các gia tộc Trúc Cơ, hơn nữa bọn họ còn có mối quan hệ chặt chẽ với Bạch Vân Quan, sức ảnh hưởng của bọn họ ở địa phương vô cùng mạnh mẽ, cho nên đương nhiên sẽ có không ít chư hầu phụ thuộc và lời triệu hiệu cường đại
Ngoại trừ tộc nhân ra, bọn họ còn có thể huy động rất nhiều gia tộc Luyện Khí, tán tu, hoặc những thế lực tương tự khác.
Sau khi Bạch Thái Hoàng chạy về gia tộc, nàng ta đã lập tức truyền âm thông tri cho Bạch Vân Quan, sau đó gấp rút kích hoạt hộ sơn trận pháp, thu nhỏ lực lượng duy trì cảnh giác, đồng thời lo lắng chờ đợi tin tức từ Bạch Liên Hoa.
Đáng tiếc là, lần này nàng ta đã được định là phải thất vọng.
Sau khi biến mất, hồn đăng của Bạch Liên Hoa để lại ở trong từ đường yếu dần đi, cho đến khi tắt hẳn.
Mà hồn đăng tắt chỉ có một khả năng, đó chính là tu sĩ tương ứng đã ngã xuống.
Tộc trưởng có uy danh sâu nhất, tu vi cao nhất đã ngã xuống, sau khi tin tức này truyền ra đã khiến toàn bộ Bạch gia dấy lên sóng to gió lớn, nhưng do tin tức Bạch Thái Hoàng mang về, bọn họ không có thời gian để đau buồn, chỉ có thể tranh thủ thời gian an bài lực lượng.
Thỉnh thoảng phía chân trời xuất hiện mấy đạo ánh sáng đủ loại màu sắc đang nhanh chóng tiếp cận Phượng Hoàng sơn, cuối cùng là biến mất tại ngọn núi này.
Quá trình này bắt đầu từ nửa canh giờ trước, giằng co hơn nửa canh giờ, hơn nữa vẫn chưa có xu thế dừng lại.
Lực triệu hiệu của người đứng đầu có thể được thấy qua điều này.
Cách Phượng Hoàng sơn hơn hai mươi dặm, trong một thành trấn của phàm nhân, trong một khách điếm bình thường.
Giang Thu Thủy đứng bên cửa sổ, nhìn động tĩnh của Phượng Hoàng sơn, chân mày nàng ta hơi nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Mỗi khi kéo dài thêm một chút thời gian, sức mạnh phòng thủ của Bạch gia sẽ mạnh lên thêm một phần, khi bọn họ tấn công sẽ càng khó khăn, nói không chừng đến cuối cùng sẽ bởi vậy mà trở thành công dã tràng.
Nàng ta muốn dẫn người xuất thủ ngăn cản giết chết những tu sĩ này, tránh để lực lượng của Bạch gia càng thêm lớn mạnh, nhưng nghĩ đến lời phân phó của Lưu Ngọc, cuối cùng nàng ta vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận