Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1181. Huyết mạch Lưu gia



Chương 1181. Huyết mạch Lưu gia




Khắp nơi trong núi đều là lá vàng rụng đầy đất, ánh nắng chiếu xuống những chiếc lá rụng, cả mặt đất đầy màu vàng khô héo.
"Những thứ phải chuẩn bị trước khi Kết Đan đều đã gần xong hết rồi."
"Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng."
"Haiz..."
Nhìn lá rụng khắp núi đồi, Lưu Ngọc bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ này, khẽ thở dài một hơi.
"Ngày mà Linh hoa bắt đầu nở cũng là ngày mà gió bão nổi về."
Hắn tự lẩm bẩm một chút, ánh mắt càng trở nên thâm thúy xa xăm, rơi vào trong hồi ức.
"Là thời điểm nên kết thúc nhân quả nhục thân này rồi."
"Không biết Lưu gia có còn huyết mạch lưu truyền không?"
Trên đất, mỗi một phiến lá rụng đều có căn nguyên và lai lịch của nó, nhất định là từ một cái cây nào đó trên Vân Hà sơn, hoặc là từ một gốc hoa nào đó rơi xuống.
Vạn sự vạn vật thế gian đều phải có lai lịch nguồn gốc của mình.
Chỉ là có vài thứ có thể tra ra, nhưng vẫn có vài thứ không tra ra được.
Cho dù là một tên ăn mày, cũng nhất định là do phụ mẫu sinh ra, chứ không phải tông ra từ một tảng đá nào đó.
Dựa vào ký ức trước kia, Lưu Ngọc biết mình trước khi thức tỉnh ý thức, nguyên thân hoàn toàn lạc mất phụ mẫu từ trong quá trình chạy nạn.
Nhớ tới một năm khô hạn quanh năm kia, đồng ruộng không thu hoạch được một hạt thóc nào, tạo thành nguy cơ lớn có thể đếm trên đầu ngón tay trong một trăm năm qua.
Bách tính rối rít ly biệt quê hương đi tới nơi khác tìm kiếm đường sống.
Mà lần di tản này, đối với phàm nhân mà nói thường là vĩnh biệt.
Nếu ý thức của hắn không kịp thời khôi phục, rất có thể sẽ chết ở một nơi hẻo lánh không tên nào đó.
Chẳng qua đối với Lưu Ngọc khi đã là tu sĩ Trúc Cơ mà nói, tìm về thân nhân thất lạc của thân thể này thật ra cũng không khó.
Tu tiên giả đến cảnh giới Trúc Cơ, đã có thể thi triển pháp thuật điều tra truy tung trong phạm vi lớn, chỉ cần có một, hai món vật phẩm chứa hơi thở thì đã có thể dễ dàng thi triển.
Mà phàm nhân thế tục, ngoại trừ một số nghề chuyên biệt thì đa phần phạm vi hoạt động của phàm nhân rất hạn chế, có thể sinh hoạt ra khỏi phạm vi trăm dặm đã coi là hiếm thấy rồi.
Cho dù đời sau của Lưu gia có thế nào đi nữa, cũng không có khả năng đi khỏi Thanh châu.
Cho nên Lưu Ngọc chỉ cần trở lại nơi năm đó bị thất lạc, thi triển bí thuật truy tung là được.
Chỉ cần huyết mạch Lưu gia không bị đoạn tuyệt, vẫn có khả năng rất lớn có thể tìm lại được.
"Trước khi bế quan, cũng là thời điểm nên đi kết thúc đoạn nhân quả này."
Đứng yên trong đình thật lâu, Lưu Ngọc tự lẩm bẩm, sau đó lại rơi vào trong im lặng.
Trên núi dưới núi, giữa những ánh sáng trùng trùng điệp điệp của cây cối, chỉ còn lại tiếng lá cây rơi xào xạc truyền đến.
Nghiêm túc mà nói, hắn coi như là "Xuyên qua luân hồi", cũng không tính là "Đoạt xá".
Chỉ là trước lúc bảy tuổi, trí nhớ kiếp trước của Lưu Ngọc cũng không khôi phục.
Đợi sau khi khôi phục ký ức, trí nhớ của kiếp trước đã chiếm cứ phần chủ đạo.
Hắn rất khó tiếp nhận hiện thực mình bỗng nhiên có thêm phụ mẫu thậm chí là huynh đệ?
Sau khi đạt Trúc Cơ, có khi cũng có suy nghĩ tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cuối cùng Lưu Ngọc vẫn quyết định, chờ đến khi trực hệ đều qua đời, phàm nhân qua hai ba đời, lúc đó hắn lại đi chăm sóc đời sau của Lưu gia.
Tặng cho bọn họ một chút đại phú đại quý, hoàn lại nhân quả nhục thân này.
Cứ như vậy, khi phụ mẫu chết đi, nhân quả lớn nhất cũng không còn tồn tại nữa, hắn cũng sẽ không còn xấu hổ khi chợt xuất hiện thêm phụ mẫu.
Đền bù cho đời sau của Lưu gia một phen, hắn cũng sẽ không thẹn với lương tâm.
Suy tư một hồi lâu, Lưu Ngọc dần có quyết định, quay người đi về phía một tòa lầu các.
Chính là lầu các của Giang Thu Thủy.
Nếu đã sủng hạnh thị thiếp, như vậy cũng không thể bỏ mặt sư muội, nếu không sẽ dễ dẫn đến nội bộ mâu thuẫn.
...
Hai ngày sau, đỉnh núi Vân Hà sơn.
"Sư huynh, lần này vừa trở về, huynh lại muốn ra ngoài sao?"
Giang Thu Thủy mặc bộ y phục tím, ngắm nhìn Lưu Ngọc rồi nói, thoáng có chút cảm xúc khác.
Bên cạnh, Kỷ Như Yên cũng không nỡ.
Chẳng qua địa vị của nàng ta thấp hơn, cho nên không dám lên tiếng hỏi thăm, sợ trêu chọc phu quân không vui.
"Yên tâm, lần này ra ngoài sẽ không quá lâu đâu, chỉ là đi xử lý một việc nhỏ."
"Lâu là dăm ba tháng, còn ngắn thì hơn mười ngày sẽ trở về tông môn."
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Liên quan tới chuyện của Lưu gia, hắn không ý định nói cho bất kỳ tu sĩ nào biết, cho dù là hai người bên gối này.
"Việc nhỏ?"
"Vừa vặn đã lâu muội cũng chưa ra ngoài tông môn, không bằng lần này đi theo sư huynh ra ngoài một chuyến, thế nào?"
"Coi như đi giải sầu."
"Sư huynh, có được không?"
Giang Thu Thủy lắc tay Lưu Ngọc, nhẹ giọng nói, rất có cảm giác nũng nịu yêu chiều.
Lưu Ngọc không trả lời, chỉ đưa tay sờ lên tóc nàng ta, cười không nói.
"Vậy được rồi."
Thấy sư huynh không trả lời, Giang Thu Thủy đành phải thả cánh tay hắn ra, cùng đứng một chỗ chung với Kỷ Như Yên.
"Chăm sóc cho Tiểu Thanh thật tốt, ngày thường cũng chơi đùa với nó nhiều hơn."
"Nhưng cũng không nên lười biếng tu hành."
Lưu Ngọc dặn dò vài câu, rồi vỗ túi trữ vật lấy thuyền Độn Phong ra, hóa thành một tia sáng bay ra khỏi tông môn.
Ngay sau đó, hắn đã ra khỏi sơn môn.

Phong Vĩnh Thành, là một thành nhỏ thế tục vô cùng bình thường ở Thanh châu.
Bất kể là từ trình độ phồn hoa hay là từ góc độ nhân khẩu, đều là như thế.
So với "Hàn Nguyệt Thành" mà Lưu Ngọc từng đi qua thì cũng chỉ lớn hơn một chút. Hết chương 1181.



Bạn cần đăng nhập để bình luận