Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 574. Độn thổ mà chạy

Chương 574. Độn thổ mà chạy
Chính vào lúc này, ba người nhận được truyền âm của Thương Lam, nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu, hai nhóm người nhỏ lặng lẽ sát lại gần nhau, thầm thể hiện ý muốn kết hợp với nhau.
Không có đối thủ mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi.
Ba người nhóm râu quai nón đều biết, hai người này không phải là cùng một hội, bây giờ đối phương thể hiện ra thực lực kinh người như thế, người còn lại làm sao có thể yên tâm?
Kẻ yếu đoàn kết chống lại kẻ mạnh, mới là cách để bảo vệ chính mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tốc độ phản ứng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ không phải là thứ mà người phàm có thể so sánh được, sự trao đổi thần thức cũng vô cùng nhanh chóng, từ lúc Thanh Tùng lão đạo chết cho đến lúc bốn người buông bỏ tranh chấp và ngầm giao kèo với nhau, chỉ vỏn vẹn trôi qua trong khoảng bốn năm nhịp thở.
Ánh mắt của ba người râu quai nón cảnh giác xen lẫn hoang mang, mà ánh mắt của Thương Lam cũng toàn là lo lắng và cảnh giác.
“Ha.”
Nhìn ánh mắt của mấy người, Lưu Ngọc cười nhẹ một tiếng, loại ánh mắt như thế này hắn đã quá quen thuộc rồi.
Bộc phát toàn lực trong thời gian ngắn ngủi đã đạt đến mục đích mà hắn mong muốn, lúc này pháp lực trong người sau khi được Tuyết Hoa nhưỡng tinh chất bổ sung thì vẫn còn khoảng tám phần.
Bây giờ kẻ có tu vi cao nhất là Thanh Tùng lão đạo đã chết rồi, bốn người còn lại cho dù có liên kết với nhau thì cũng không thể nào tạo nên sự uy hiếp đối với mình.
“Có nên nhân cơ hội này thu thập thêm một đống nhiên liệu nữa không nhỉ?”
“Túi trữ vật của mấy người này chắc chắn cũng đáng giá bằng một ít Linh Thạch.”
Ánh mắt của Lưu Ngọc xa xăm, nhìn hành động của mấy người, trong lòng suy nghĩ.
Khoản đầu tư trước đó vào Ngọc Đan Đường, lại thêm đợt mua sắm lúc ở phường thị Kim Tinh, đã khiến cho chỗ Linh Thạch trong túi trữ vật nay đã nhìn thấy đáy, chỉ còn lại hơn hai ngàn viên, lượng tài sản của mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ có lẽ có thể bổ sung về hơn một nửa.
“Hồng đạo hữu có sức mạnh kinh người, lại cất giấu rất kỹ, tuyệt đối không phải thứ mà tán tu bình thường có thể bì được, tại hạ bái phục, bái phục!”
Phi Hỏa Lưu Huỳnh và Linh điệp màu trắng tập hợp ở trước mặt, Thương Lam trầm giọng nói, sau đó chuyển đề tài câu chuyện:
“Có điều bây giờ kẻ cầm đầu là Thanh Tùng lão đạo đã bị đạo hữu giết chết rồi, chuyện này cũng coi như kết thúc tại đây.”
“Tại hạ vẫn còn việc phải làm nên cần phải đi trước. Cáo từ!”
Nói rồi, cơ thể hắn ta khẽ động, dường như muốn xoay người rời đi.
“Khoan đã Thương đạo hữu!”
“Sao lại đi vội thế chứ?”
“Nếu như tên cẩu tặc Thanh Tùng đã chết, chúng ta vừa hay nói chút chuyện cũ đi, sau đó lại cùng nhau rời khỏi sơn mạch, không phải sẽ càng tốt hơn sao?”
Lưu Ngọc cao giọng nói, gọi đối phương.
Đồng thời, ánh mắt hắn nhìn bốn người, pháp lực trong người đã âm thầm chuyển động, tìm một cơ hội thích hợp.
Mặc dù hắn không ham mê Linh Thạch, nhưng bây giờ không phải đúng lúc đang thiếu Linh Thạch hay sao?
Cho dù không thể giữ lại cả bốn người thì thu thập thêm một cái túi trữ vật cũng tốt mà.
Dù sao thì sau lần này, cái tên “Hồng Hạo” cũng sẽ không bao giờ được sử dụng nữa, sẽ không một ai biết được thân phận thực sự của hắn.
Động tĩnh của trận đấu pháp ở chỗ này không nhỏ, từ nơi xa đã truyền đến tiếng của yêu thú, quả thực không thích hợp để kéo dài thêm nữa, Lưu Ngọc đang ấp ủ sát ý, sắp sửa bộc phát trở thành phiền toái!
“Vẫn mong đạo hữu lượng thứ, tại hạ là do...”
Lúc này tên đại hán râu quai nón cất tiếng, thấp giọng khúm núm muốn giải thích một chút, trên mặt mang theo nụ cười nịnh bợ.
Thương Lam và hai nữ tu trang điểm xinh đẹp nghe vậy thì có hơi đánh mắt nhìn sang.
“Chính là lúc này.”
Tinh thần Lưu Ngọc ngưng tụ lại, sát ý tăng vọt, đang định điều khiển ba món Linh khí toàn lực tấn công.
Nhưng chính vào lúc này, một luồng uy lực đột nhiên giáng xuống, bao trùm lấy cả khu vực đang diễn ra trận đấu pháp này.
Luồng uy lực này mang theo sự ngang ngược và ngỗ nghịch, giống như Thái Sơn đè đầu, bỗng nhiên xuất hiện ở xung quanh thân xác mỗi một tu sĩ, khiến cho họ cảm nhận được áp lực nặng nề không gì sánh bằng.
Dường như ngay cả không khí cũng vì thế mà trở nên đông đặc lại, hô hấp khó khăn hơn vô số lần.
“Yêu thú cấp Kim Đan!”
Chính vào lúc chuẩn bị kích hoạt Linh khí, trong lòng Lưu Ngọc xẹt qua suy nghĩ này.
Hắn mới chỉ từng thấy loại uy lực này ở trên người của Kim Đan trưởng lão trong tông môn, nặng nề như núi giống thế, thâm sâu lớn mạnh giống thế, Linh áp của tu sĩ Trúc Cơ so với nó chỉ như dòng suối nhỏ so với cả con sông lớn, khoảng cách thực sự quá lớn.
Những tu sĩ có mặt ở đó đều nhất thời cảm thấy trong lòng nặng trĩu, dường như bị che phủ bởi một lớp khói bụi, khó có thể sinh ra suy nghĩ ngang hàng.
Những tu sĩ không vững tâm khi đối diện với loại uy lực này, tâm trạng đều sẽ bị dao động vì nó, sức mạnh toàn thân cùng lắm chỉ có thể phát huy được tám phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận