Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1069. Khoái cảm đánh giết



Chương 1069. Khoái cảm đánh giết




Trong chớp mắt, Lưu Ngọc nhảy lên thật cao, hai tay nắm lấy thanh kiếm khổng lồ hung hang trảm một phát từ trên không trung xuống dưới.
Từ xa nhìn lại, Ám Nguyệt kiếm dài nửa trượng đều bị nhuộm thành màu bạc, giống như là kiếm quang ngân sắc.
Một kích này mang theo lực lượng to lớn vạn cân, hung hang trảm vào trên vòng bảo hộ pháp khí của tu sĩ mi vàng.
“Ầm!”
Chính diện đỡ một kích này, linh quang của vòng bảo hộ pháp khí màu vàng đột nhiên tối sầm lại, pháp khí cùng với tu sĩ mi vàng đều bị hãm xuống dưới một thước.
Uy lực của một kích, khiến cho tâm thần của tu sĩ mi vàng chấn động mạnh, hai tay nhanh chóng ấn pháp quyết, pháp lực liều mạng tràn ra giống như mở van nước.
Thành cũng nhờ pháp khí, bại cũng là pháp khí.
Mà pháp khí hộ tráo màu vàng mặc dù nhất thời có thể bảo hộ an nguy của gã, nhưng lại hạn chế các thủ đoạn khác của gã, không thể buông tay ra mà hành động.
Ngược lại như cái lồng giam.
Trong ánh mắt chờ đợi của tu sĩ mi vàng, linh quang của pháp khí hộ tráo màu vàng chậm rãi khôi phục.
Nhưng chưa đợi gã cao hứng, một cỗ lực lượng cực hàn thông qua Ám Nguyệt kiếm lại truyền đến trên hộ tráo, khiến cho tốc độ khôi phục của linh quang giảm nhanh.
Ở trong khoảnh khắc sinh tử, lại chậm giống như rùa bò!
“Không tệ.”
Thấy thành quả một kích này của mình, trong lòng Lưu Ngọc có chút hài lòng.
Nhưng trong lúc đấu pháp đương nhiên hắn sẽ không có nhiều tạp niệm, trên mặt vẫn là vẻ hững hờ, thoáng thu kiếm trở lại rồi phát động công kích lần nữa, không có ý định cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Linh quang của chín “Tinh Thần” trong lồng ngực lại lần nữa hừng hực, chuyển hóa thành một mảnh màu xanh thẳm, thể nội đột nhiên hiện lên một cỗ cự lực.
Ánh mắt Lưu Ngọc lạnh lẽo, cơ bắp hai tay lại lần nữa gồng lên, nắm chắc Ám Nguyệt kiếm hiện lên hình chữ thập rồi lại lần nữa chém ra!
Tốc độ nhanh chóng, tu sĩ Trúc Cơ có hơi chủ quan thì có thể sẽ không phản ứng kịp!
Bên trong mỗi lần đầu pháp đều toàn lực và không giữ lại chút gì chính là điều tối kỵ, nếu như bỗng nhiên gặp phải tình huống bất ngờ rất có thể sẽ không kịp phản ứng dẫn đến thất bại thảm hại.
Loại sai lầm này, đương nhiên hắn sẽ không phạm phải, cho nên lần này chỉ dùng chưa đến tám phần lực lượng.
Chỉ có điều nhận được Tinh Thần chi lực gia trì, tám thành lực lượng lúc này vẫn đã đạt đến cấp bậc vạn cân, loại trừ hộ tráo màu vàng uy năng đại giảm kia đã đủ.
“Ầm ầm ầm”
Một thanh kiếm bản rộng, bị Lưu Ngọc dùng như đao đồng mà bổ ngang chém thẳng.
Không có quá nhiều kỹ xảo như tưởng tượng, nhưng giữa mỗi lần bổ xuống lại ẩn giấu quy tắc, có thể phát huy ra hết ưu thế lực lượng của bản thân, không đến mức có quá nhiều lãng phí.
Lưu Ngọc cũng đã đọc qua rất nhiều “Thần công bảo điển” của thế tục, chỉ là nếu đạt tới lực lượng cấp bậc vạn cân thì đại đa số võ công đều đã mất đi hiệu quả.
Rất nhiều chiêu thức, ngược lại không bằng một bộ một trảm tự nhiên.
“Đinh đinh đinh”
Trong hộ tráo, tu sĩ mi vàng mặc dù có lòng muốn mở hộ tráo ra để chuồn đi, nhưng đối mặt với công kích như gió táp mưa rào gã căn bản không dám mạo hiểm để ra ngoài.
Nếu không chỉ sợ ngay giây đầu tiên đã bị ép thành thịt nát.
Sau khi công kích, Lưu Ngọc từng giây phút đều chú ý đến động tĩnh của đối phương, đối mặt với ánh mắt của đối phương nhìn đến ánh mắt hắn chỉ chứa sự lạnh lẽo.
Bất kể là ngôn ngữ gì cũng không thể khiến cho hắn mảy may có chút giao động nào!
Linh quang của pháp khí hộ tráo màu vàng tiếp tục ảm đạm, cho dù rụt vào mai rùa đen thì thế nào, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết!
“Ầm!”
Rốt cục ở trong một tiếng ầm vang trước nay chưa từng có, hộ tráo màu vàng đã bị bạo lực phá hủy, vết rách lan rộng cuối cùng hóa thành mảnh vỡ, tu sĩ mi vàng cụng bại lộ ra trong không khí.
Biết sống chết trước mắt nên đã sớm chuẩn bị, ở trong một khắc hộ tráo bị phá, gã đã ném ra tất cả át chủ bài.
Như là nhị giai phù lục, cùng với các loại thủ đoạn như Âm Lôi Tử.
Lưu Ngọc không vội vàng lĩnh mệnh, đối mặt với phần lớn công kích, thân hình ung dung không vội vừa né vừa lách khỏi phần lớn, trốn không thoát liền dùng Ám Nguyệt kiếm trực tiếp quét ngang.
Từng cái thủ đoạn bị phá vỡ tiêu hao, còn có một phần uy năng pháp thuật cực nhỏ rơi vào trên người Lưu Ngọc, chỉ có điều linh quang xanh thẳm ngoài thân lóe lên liền hóa giải hết phần lớn.
Còn lại không ảnh hưởng đến đại thể, chỉ có thể tạo thành tổn thương da thịt.
Tinh thần chi lực có có thừa tác dụng khôi phục, nếu như không động đến xương cốt thì hiệu quả rất rõ rệt, chỉ cần thoáng vận chuyển thương thế đã dừng lại, mấy giây sau sẽ bắt đầu khôi phục.
Mà thủ đoạn ném ra sau cùng, tu sĩ mi vàng không thèm nhìn đến nữa mà trực tiếp bỏ chạy bán sống bán chết.
“Chỉ là hạt gạo, cũng tỏa hào quang?”
Nhìn qua tu sĩ mi vàng khống chế pháp khí đã bay xa hơn mười trượng, Lưu Ngọc cười lạnh lộ ra hàm rang trắng sáng.
Tiếp đó tay phải hắn cầm Ám Nguyệt kiếm, bả vai tu lực một bên, chuôi kiếm bản rộng này liền bị dùng như mâu tiễn ném mạnh mà ra!
Kinh hãi ném đi!
“Vụt!”
Tiếng xé gió thê lương vang lên, Ám Nguyệt kiếm phóng chuẩn vào độn quang.
Mặc dù tu sĩ mi vàng kịp thời thúc đẩy pháp khí ngăn cản, nhưng độn quang vẫn bị đánh rơi như cũ, ý đồ bỏ trốn cứ như vậy bị phá triệt.
“Truy tinh cản nguyệt”
Dường như ngay vào lúc ném ra Ám Nguyệt kiếm, Lưu Ngọc liền bước một bộ pháp của Tinh Thần chân quân, một bước bước ra khoảng cách xa mười trượng.
Tu sĩ mi vàng còn chưa rơi xuống đất, hắn đã đến ngay phía dưới! Hết chương 1069.



Bạn cần đăng nhập để bình luận