Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 111. Hoặc việt vu uyên(2)

Chương 111. Hoặc việt vu uyên(2)
Hợp Hoan Môn cam kết, chỉ cần Phong gia cho đệ tử lẻn vào phá hoại điểm tài nguyên của Nguyên Dương tông, đến lúc đó lập được công trạng, sẽ ban thưởng một tòa nhất giai Linh sơn Linh mạch hạ phẩm cho Phong gia sinh sôi nảy nở.
Phải biết rằng Tiểu Mi cốc chẳng qua chỉ là một nhánh Linh mạch không trọn vẹn, đã khiến cho rất nhiều Tán tu ham muốn, nếu như có thể ở trên Linh mạch chân chính tu luyện, vậy thì gia tộc nhất định có thể phát triển, lớn mạnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phong gia đưa ra quyết định này.
Thực ra nếu không phải tại Nguyên Dương tông ức hiếp người quá đáng, Phong gia cũng không mạo hiểm làm như vậy, dù sao không quản thành hay bại, mấy nghìn tộc nhân bình thường đều chỉ đành bỏ đi.
Mười tám năm trước, mỏ quặng hàn thiết là do Phong gia phát hiện, lúc Phong gia chuẩn bị lượng lớn nhân lực vật lực để khai thác, Nguyên Dương tông không biết nhận được tin tức từ đâu, phái một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến Phong gia "làm khách", một câu nhẹ nhàng cướp đi mỏ quặng, chỉ bồi thường mấy trăm khối Linh thạch.
Đối với sự việc này Phong gia luôn canh cánh trong lòng, nếu như mỏ quặng hàn thiết không bị cướp đi, dựa vào tài nguyên khai thác mà tu luyện, Phong Thiên Vĩ cũng có hi vọng luyện đến Trúc Cơ, gia tộc cũng có càng nhiều tài nguyên để bồi dưỡng đời sau.
"Ngăn trở đường đi của người ta, như giết cha mẹ người ta, thù này không đội trời chung"
Phong Quảng U trong mắt thoáng qua oán hận, thấp giọng nói:
"Đã an bài thỏa đáng, năm trăm tộc nhân dòng chánh đều đã phân tán tiến vào Kính Châu."
Phong Thiên Vĩ quay người, chắp hai tay sau lưng, gật gật đầu nói:
"Việc này không thể nóng vội, hơi không chú ý có thể khiến gia tộc muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhất định phải đặt ổn định lên trước."
"Được rồi, ngươi lui xuống sắp xếp trước đi!"
Phong Thiên Vĩ nói xong phất phất tay cho Phong Quảng U lui xuống, lúc sau lại nhìn bài vị của tổ tiên.
"Cũng không biết nước cờ này là đúng, hay sai?"
Hàn Nguyệt thành, đại trạch ở thành Nam, lầu các hai tầng, phòng luyện công.
Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên mặt có vầng sáng màu xanh phát ra, đang vận chuyển công pháp "Mộc Linh quyết" chậm rãi luyện hóa dược lực của Bích Linh đan.
Từng dòng dược lực chuyển hoa thành Linh khí tinh thuần, bị luyện hóa hấp thu, biến thành từng đạo pháp lực, chìm vào hồ pháp lực ở đan điền, chậm rãi tăng cường pháp lực bên trong, biến thành tài nguyên thăng cấp tu vi.
Một canh giờ sau, Lưu Ngọc mở hai tròng mắt sâu thẳm bình tĩnh ra, đáy mắt có một luồng thanh quang nhạt dần rồi biến mất.
Cảm nhận mức độ tu vi tăng cao, trong lòng hắn khẽ động, tiếp tục chiếu theo tốc độ như này, trong khoảng một năm có thể đột phá đến Luyện Khí tầng tám, tốc độ này so với người có song Linh căn sợ rằng còn nhanh hơn hai phần, dù sao song Linh căn cũng không phải mỗi ngày đều có đan dược để uống.
Lưu Ngọc đứng dậy thu dọn đồ đạc xong, mở ra Tam Tài trận, đi ra ngoài.
Mở túi trữ vật, lấy ra Kim Long kiếm, truyền vào pháp lực rồi ném lên không trung biến to ra khoảng một trượng, sau đó hắn thi triển thuật che mắt, khiến cho phàm nhân không thể nhìn thấy, trực tiếp hóa thành một đạo độn quang màu vàng, bay về hướng mỏ quặng hàn thiết.
Nửa canh giờ sau, ở mỏ quặng hàn thiết, trong phòng quản sự.
Lâm Đại Dũng đang nhàn nhã nằm trên ghế thái sư, trong tay cầm một quyển sách vẽ hình mỹ nữ đường cong lả lướt, nhìn không chớp mắt, một tay đang làm động tác dưới hạ thân.
"Hừ"
Lưu Ngọc im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng, nhưng quả thực Lâm Đại Dũng quá tập trung tinh thần, trong lúc nhất thời không phát hiện ra, cho đến khi Lưu Ngọc phát ra một tiếng hừ lạnh, gã mới giật mình.
Sắc mặt Lâm Đại Dũng trắng nhợt tựa hồ vô cùng khó chịu, tay chân luống cuống buộc lại đai lưng, tiện tay đặt quyển sách có màu sắc kia lên trên bàn.
Sau khi gã luống cuống sửa sang lại quần áo, mới tiến lên phía trước, mang theo tâm trạng thấp thỏm, lộ ra nụ cười lúng túng nói:
"Tiểu nhân tham kiến Lưu tiên sư, không biết tiên sư tới, không tiếp đón từ xa mong tiên sư tha tội."
"Không biết tiên sư đại nhân có gì phân phó, chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân lập tức đi làm!"
"Lưu Ngọc chắp hai tay sau lưng, trầm mặc một hồi, cho đến lúc Lâm Đại Dũng toát mồ hôi trán, mới chậm rãi nói:
"Lập tức đi mời bốn vị đồng môn kia đến đấy, nhớ phải giữ bí mật, không được để cho ai biết là ta đến đây."
Hắn không biết là ở mỏ quặng hàn thiết có nội gián của Hợp Hoan Môn với Phong gia hay không, vì phải cẩn thận, vẫn là lựa chọn bí mật đi tới mỏ quặng.
"Vâng, tiểu nhân đi mời bốn vị tiên sư!"
Lâm Đại Dũng như được đại xá, lập tức to tiếng nhận lệnh, chậm rãi lui ra khỏi phòng sau đó đóng cửa phòng lại, đi mời bốn người Ngũ Xương.
Lưu Ngọc đi đến trước bàn, ngón tay vung lên, quyển sách nhỏ kia không gió mà bay.
Nhìn qua mấy lần liền không còn hứng thú, người họa sĩ này tay nghề thật không ra sao, so với mấy tranh biếm kiếp trước kém rất xa.
Lưu Ngọc đi đến trước vị trí chủ vị trên cao ngồi xuống, đem cuốn sách kia thu vào trong ngăn kéo, món đồ này đợi tí nữa bị đồng môn nhìn thấy, hiểu lầm thì không được tốt, sau đó lẳng lặng đợi đồng môn tới.
Đợi khoảng hai khắc, cửa phòng lần nữa mở ra, bốn người Ngũ Xương cùng Lâm Đại Dũng đi vào trong.
"Tham kiến Lưu sư huynh!"
Bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc chắp tay, đồng thanh nói.
"Bốn vị huynh đệ vẫn khỏe chứ?"
"Lâm quản sự ngươi có thể lui ra rồi, nhớ rõ, không được nói với bất kì ai là ta tới, không thì coi chừng đầu của ngươi!"
Lưu Ngọc cười hỏi thăm bốn vị huynh đệ, sau đó cảnh cáo Lâm Đại Dũng, ra hiệu cho gã đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận