Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1175. Ý nghĩ luyện hóa (3)



Chương 1175. Ý nghĩ luyện hóa (3)




Hắn biết, tại sao mình có được tất cả như bây giờ, cho nên lúc tu luyện chưa bao giờ dám lười biếng.
Nếu Kết Đan thất bại, cục diện kinh doanh ở tông môn trước mắt vẫn rất tốt, nhưng rất có thể sẽ không còn sót lại chút gì!
Vừa lóe lên ý nghĩ này, trong lòng Lưu Ngọc lập tức xuất hiện vẻ lo lắng.
Bình cảnh Kim Đan, là con đường gặp nhiều trắc trở nhất với tất cả tu sĩ Trúc Cơ, không biết có bao nhiêu nhân tài đã ngã xuống trước con đường này!
Vân Hà sơn.
Luyện Công phòng, trong lầu các ở động phủ.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm lại, tâm thần tạo ra một điểm sáng xanh biếc.
Một trận pháp cực kỳ quen thuộc, không thể nào ngăn cản nổi bắt đầu truyền đến, trước mắt hắn lập tức tối sầm lại, Linh áp quanh thân bất chợt giảm dần xuống.
Nhưng chỉ chốc lát sau đó, Lưu Ngọc lại mở mắt ra, Linh áp lại nhanh chóng tăng bình thường trở lại.
Xung quanh bồ đoàn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện nhiều hơn mười mấy túi trữ vật.
Đây đều là chiến lợi phẩm thu được từ bí cảnh!
Lần này Lưu Ngọc tiến về Tây Sa, thu hoạch được cũng không ít, nếu để tu sĩ Trúc Cơ khác biết, chỉ sợ bọn họ đều phải ngây người.
Nếu bị Kim Đan chân nhân và Nguyên Anh chân quân biết, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ lại có tài sản như thế, chỉ sợ sẽ dâng lên ý nghĩ giết người cướp của.
Hắn đổ lần lượt những vật phẩm trong túi trữ vật ra, rất nhanh đã chất đầy xung quanh bồ đoàn.
Những thứ này đều là hắn ưu tiên lấy ra phần giá trị nhất, nếu như đổ hết toàn bộ ra ngoài, chỉ sợ căn Luyện Công phòng nho nhỏ này cũng chứa không hết.
"Tam Nguyên quả."
Ánh mắt Lưu Ngọc đầu tiên rơi vào hộp ngọc tinh xảo màu lam do Linh ngọc chế thành.
Hắn nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, một quả nho nhỏ lớn chừng quả cam, toàn thân màu xám, yên lặng nằm trong đó.
Hắn cẩn thận từng chút một cầm lên, đặt trong lòng bàn tay xem xét.
Trong Linh Giác, nếu là Tam Nguyên quả giả, vậy nó sẽ không có chút dấu vết nào của Linh khí.
Màu da hỗn loạn, với thần thức cường đại của Lưu Ngọc bây giờ cũng không nhìn lén vào trong được.
Thần thức chỉ quét được phía trên màu da hỗn loạn kia, dù tự nhiên liếc qua thôi cũng không cách nào không chế được.
"Quả thật bất phàm."
"Không hổ là Tam Nguyên quả."
Sắc mặt Lưu Ngọc tràn ngập vui mừng, vô cùng tin tưởng công hiệu của Linh quả này, sau đó cẩn thận từng chút một thả nó về trong hộp ngọc.
"Không biết Tam Nguyên quả có hạt không nhỉ?"
"Có thể thông qua Tiên Phủ thúc giục không?"
"Chẳng qua nếu có hạt đi nữa, Linh quả này cũng phải đợi một ngàn tám trăm năm mới chín được, với công hiệu bây giờ của Linh điền màu đen, cũng không có khả năng làm được điều đó.”
"Dựa theo quy luật tăng thời gian chín, thậm chí sau khi tấn thăng Kim Đan kỳ, vẫn rất khó làm được."
"Có lẽ, chỉ chờ đến cảnh giới Nguyên Anh, mới có thể thúc đẩy Tam Nguyên quả.”
"Chẳng qua vậy thì quá xa vời, bây giờ không phải là lúc xem xét những thứ kia."
Để Tam Nguyên quả vào trong hộp, trong lòng Lưu Ngọc kích động không thôi, bắt đầu suy nghĩ.
Có Linh quả này, tỷ lệ ngưng kết Kim Đan thượng phẩm của hắn đã gia tăng lên rất nhiều!
Nhưng nếu không có Tam Nguyên quả, cho dù Linh bảo Phá Bại kiếm tới tay, thì lần đi vào bí cảnh này cũng không được coi là thành công.
Dù sao đối với mình hiện tại mà nói, Tam Nguyên quả mới là vật cần thiết nhất, cho dù Linh bảo có tốt thì hiện tại cũng không dùng được.
Sau khi lấy được Tam Nguyên quả, thu hoạch lớn nhất chính là lấy được Phá Bại kiếm.
Lưu Ngọc cầm kiếm trong tay, nếm thử cảm giác kết nối tinh thần với Kiếm linh của Phá Bại kiếm.
Tiếc là, cố gắng cả một khắc, tâm thần cũng tiêu hao hơn một nửa, vẫn không được "Kiếm linh" trả lời.
"Chân thành mà đến, sắt đá cũng phải mòn."
"Chỉ cần mỗi ngày đều thử một lần, có lẽ, vẫn có thể đợi tới lúc Kiếm linh rung động nhỉ?"
Lưu Ngọc giữ vững tâm thái lạc quan, nghĩ như vậy.
Giờ khắc này, dường như hắn nhớ tới chuyện liếm chó của mình với nữ thần, sao bây giờ lại giống nhau như vậy nhỉ?
Chẳng qua Phá Bại kiếm càng lạnh lùng kiêu ngạo hơn, vốn không thèm đáp lại chút nào.
Ngay lúc muốn để Phá Bại kiếm qua một bên, Lưu Ngọc đột nhiên nảy ra ý nghĩ, muốn xem thử có thể đặt nó vào Tiên Phủ hay không.
Muốn làm là làm ngay, lần này, hắn nắm thật chặt Phá Bại kiếm, dùng toàn bộ tâm thần chạm vào điểm sáng xanh biếc kia.
Ngay sau đó, một lực hấp dẫn mạnh mẽ hơn bình thường truyền đến, Phá Bại kiếm trong tay lập tức sáng lên Linh quang màu xám trắng.
Dường như, Kiếm linh chủ động kháng cự tiến vào thế giới Tiên Phủ.
Nhìn Phá Bại kiếm trong tay, lại nếm thử thất bại nhưng Lưu Ngọc không chút uể oải, trái lại còn lộ ra gương mặt tươi cười.
Hắn có thể cảm giác được, không có chủ nhân chủ động điều khiển, từ đầu tới cuối cường độ kháng cự của thanh kiếm này đều có hạn.
Mà bây giờ dù hắn không thể cưỡng ép đưa nó vào Tiên Phủ, chẳng qua nếu thành công tiến về cảnh giới Kim Đan, vậy thì không nói được.
"Nếu tấn thăng lên Kim Đan, quyền quản lý Tiên Phủ có thể lại tăng lên một chút."
"Như vậy việc cưỡng ép đặt Phá Bại kiếm vào Tiên Phủ cũng chưa hẳn không thể thành công."
"Đến lúc đó, với quyền hành của mình trong Tiên Phủ, dùng lực lượng Tiên Phủ luyện hóa Linh bảo này không biết có được không nhỉ?"
"Nếu như thành công, vậy..."
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, càng nghĩ càng thấy nhất định có thể thực hiện được, trong lòng không nhịn nổi trào dâng một cơn nóng nảy.
Đánh giá một hồi lâu, hắn mới đặt Phá Bại kiếm qua một bên.
Trong thế giới Tiên Phủ, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện mà thế giới bên ngoài không làm được, ví dụ như tu tiên giả phải đến cảnh giới Hóa Thần, mới có năng lực có thể chính thức điều khiển Linh khí trời đất.
Mà thông qua thế giới trong Tiên Phủ, loại quyền hành thần kỳ kia, phạm vi điều khiển Linh khí của hắn dường như không có hạn!
Thậm chí còn có thể dẫn động sức mạnh cao hơn nữa để sáng tạo ra vật chất! Hết chương 1175.



Bạn cần đăng nhập để bình luận