Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 99. Đồng tu hội (1)

Chương 99. Đồng tu hội (1)
Chương 102: Đồng tu hội (1)
Lưu Ngọc đợi khoảng chừng nửa khắc, sương mù dày đặc trước mắt đột nhiên quay cuồng, sau đó nó giống như bị người dùng đao chém ra, tách thành một con đường mòn hẹp rộng chừng nửa trượng, một đầu khác của đường mòn nhìn không thấy điểm cuối, dường như rất xa xôi.
Lưu Ngọc mặt không biểu tình, hắn không cảm thấy mảy may kinh ngạc chút nào, quan sát đường mòn một lúc, sau đó mới thoải mái đi vào.
Con đường này nhìn thì dài đằng đẵng, nhưng chỉ đi một chốc lát sau đã đi tới điểm cuối.
Khi Lưu Ngọc đi đến giao lộ, tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên trống trải sáng sủa, một cái sơn cốc màu sắc rực rỡ xuất hiện ngay trước mắt, sơn cốc ba mặt núi vây quanh, đường ra vào duy nhất chính là đường mòn bị sương mù dày đặc phong tỏa.
Cả sơn cốc có trên trăm mẫu lớn nhỏ, mà chỗ trung tâm sơn cốc còn có một nhóm kiến trúc đình đài lầu các lớn, nhìn qua có mấy phần khí phách tiên gia, nhưng so với kết cấu của phường thị Gia Thái vẫn là cực kỳ thua kém, bất kể là chất lượng kiến trúc hay là số lượng đều kém xa.
Trong kiến trúc có một số người với trang phục kỳ dị đang ra vào tấp nập nhìn rất là náo nhiệt, đương nhiên, người giống như Lưu Ngọc mang nón lá màn sa đen không nguyện tiết lộ thân phận cũng không ít, vì vậy khi hắn vào sơn cốc cũng không khiến cho người khác chú ý tới.
Tu vi của những tu sĩ này tất cả đều quanh quẩn ở Luyện Khí kỳ, "cao nhân" Trúc Cơ kỳ một người cũng không có.
Trên một khoảng trống lớn trước đình đài lầu các, chính là một mảnh quảng trường rộng rãi do đá xanh làm nền mà thành, trên quảng trường có rất nhiều người giống như tiểu thương vậy vây quanh bốn phía bày hàng.
Trước một số sạp hàng đang chen chúc mấy người hỏi đông hỏi tây, bọt văng tung tóe thử khiến cho chủ sạp mở miệng hạ thấp mấy khối Linh Thạch, nhưng phần lớn mọi người đều chỉ sờ một cái nhìn một cái liền rời đi, mưu cầu một cái mới lạ mà thôi.
Lưu Ngọc không lộ chút kỳ quái nào đi về phía mảnh kiến trúc kia, hắn dự định trước tiên đi tìm hiểu một phen giá cả của đan dược của mảnh địa phương này. Dựa trên tình hình phân bố không giống nhau của các loại Linh thảo luyện chế đan dược, giá của các loại đan dược cũng sẽ có chút không ổn định, nhưng nói tóm lại sẽ không chênh lệch quá lớn.
Hắn ra vào ba bốn cửa tiệm, vẻ mặt không đổi hỏi thăm giá của Thanh Linh đan, chỉ hỏi không mua, đối với ánh mắt kỳ quái của tiểu nhị trong tiệm coi như không biết, nội tâm không chút chấn động.
Trải qua một phen thăm hỏi, Lưu Ngọc biết được ở phường thị Hoàng Sơn giá của Thanh Linh đan là bảy khối Linh thạch hai viên, Tử Linh đan của Luyện Khí hậu kỳ sáu khối Linh thạch một viên, so với tông môn bên kia hơi đắt, nhưng lượng tiêu thụ không tệ, dẫu sao nơi đây tài nguyên thiếu thốn, luyện đan sư càng thêm thưa thớt.
Nhưng Lưu Ngọc lần này cũng không tính trực tiếp bán ra cho cửa tiệm: Một là hắn muốn mua bán đan dược số lượng không ít, dẫu sao đây là một nơi tụ tập người tu tiên cách Hàn Nguyệt thành gần nhất, về sau còn muốn tới phường thị mua bán đan dược, trong phường thị đã có năm sáu cửa tiệm mua bán đan dược, nếu như bán ra quá nhiều thật là làm người nghi ngờ, của cải quá nhiều động lòng người khó tránh khỏi sẽ không có người nổi lên một ít tâm tư.
Hai là giá cả thu mua không cao, mặc dù mỗi lần chỉ là ít đi mấy chục khối Linh Thạch, nhưng tích tiểu thành đại năm năm trôi qua cũng là một khoản Linh Thạch khả quan, có thể nhiều một chút đương nhiên là tốt, quan trọng nhất chính là đan dược trực tiếp bán đến tay tán tu, người khác cũng rất khó truy ra hắn rốt cuộc bán ra bao nhiêu đan dược.
Mua bán đan dược có thể dẫn tới những cửa tiệm kia phản công ném đá giấu tay hay không? Những điều này Lưu Ngọc không lo lắng, mặc dù hắn bán ra đan dược không ít, nhưng so sánh số lượng người tu tiên trong phường thị cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc có thể dễ dàng tiêu hóa, lấy thực lực trước mắt của hắn, cũng đủ để ứng đối với địch nhân bình thường, đây chính là điểm mấu chốt!
Trong lòng đưa ra quyết định, lập tức bắt đầu hành động, Lưu Ngọc bước tới chỗ quản lý của quảng trường tìm hiểu quy tắc bày sạp hàng.
Hỏi thăm một hồi mới biết muốn bày sạp hàng trên quảng trường cần phải có chứng từ, thời hạn có hiệu lực của chứng từ bất đồng giá cả cũng bất đồng, chứng từ thời hạn bảy ngày thì cần hai khối Linh Thạch.
Lưu Ngọc dùng một viên Thanh Linh đan đổi lấy cả bảy ngày chứng từ, tìm lấy một chỗ không người bắt đầu dựng sạp hàng.
Từ túi trữ vật lấy ra một mảnh vải bố chiều rộng nửa trượng trải trên mặt đất, Lưu Ngọc đặt hai bình Thanh Linh đan cùng hai bình Tử Linh đan lên trên, sau đó lại lấy ra một cái bồ đoàn rồi ngồi khoanh chân..
Bạn cần đăng nhập để bình luận