Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1120. Kiếm gãy



Chương 1120. Kiếm gãy




Nương theo pháp trận cuối cùng biến mất, tiếng kiếm đột nhiên mãnh liệt hơn, khiến cho bọn người Lưu Ngọc không thể không tạm thời bịt kín tai, tránh tổn thương thính lực.
Thánh Hỏa kiếm không ngừng run lên, các góc của thân kiếm, chuôi kiếm đều hiện lên vô số ký hiệu, sau đó nhanh chóng biến mất.
Khi những ký hiệu xuất hiện rồi biến mất, độ rung và tiếng kiếm ngày càng lớn hơn.
"Không được!"
"Mau lui lại!"
Nhận ra thanh kiếm có dấu hiệu bất ổn, Đường Thiên Bảo hét lên một tiếng, nhanh chóng lui về sau.
Chẳng qua động tác của Lưu Ngọc còn nhanh hơn, vào lúc nhận ra có gì đó không đúng thì hắn đã lùi lại đầu tiên.
Đợi khi Đường Thiên Bảo phản ứng kịp, hắn đã lui tới rìa của phù đảo, từ xa nhìn qua Thánh Hỏa kiếm đang run rẩy giữa không trung.
"Vù vù!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Ngọc, sự run rẩy của thanh kiếm không ngừng tăng lên, không có ý định dừng lại.
Trong Linh Giác, trên thân Thánh Hỏa kiếm ẩn chứa uy năng càng ngày càng cường đại, dấu hiệu bất ổn cũng càng thêm rõ ràng.
Thân kiếm màu bạc lấp lóe Linh quang màu cam hồng, tần suất càng lúc càng nhanh, dần bay lên không trung.
Một loại dao động khủng bố phát ra từ Thánh Hỏa kiếm khiến những người quan sát đều run sợ trong lòng.
Cảm nhận được uy năng mênh mông bên trên đó, cùng với dấu hiệu bất ổn càng lúc càng tăng, vì nghĩ tới sự an toàn của bản thân, Lưu Ngọc lặng lẽ lùi về khoảng cách khoảng mười mấy phù đảo phía sau.
"Đúng là tác phẩm mà Thiên Hỏa tổ sư dốc hết tâm huyết."
"Bí mật mà giáo phái đã bảo vệ suốt ba ngàn năm nay."
"Chẳng lẽ cứ như vậy bị thất bại hay sao?"
"Tất cả đều không có chút ý nghĩa nào sao?"
"Chẳng lẽ, từ ban đầu đã là sai lầm, đây thật sự là một thanh kiếm không tốt?"
Ngạc nhiên nhìn Thánh kiếm, Đường Thiên Bảo có muôn vàn suy nghĩ, nghĩ tới những ý kiến mà các Thánh Tử trước đây đối với thanh kiếm này.
Sau khi sơn môn bị phá, Thiên Hỏa chân quân còn chấp nhất việc luyện kiếm chính là hy vọng có thể luyện chế ra một thanh phi kiếm Linh bảo, để Thánh Hỏa Giáo có thể huy hoàng lại một lần nữa.
"Mặc dù đã để lại chuẩn bị kỹ càng, nhưng rõ ràng vẫn thất bại."
"Uy năng thì không ngừng cường đại nhưng điểm quan trọng chính là không sinh ra "Linh tính"."
Sau khi rời khỏi phù đảo trung tâm, lui lại chừng mười mấy mảnh vỡ phù đảo, Lưu Ngọc quay đầu nhìn về Thánh Hỏa kiếm, gần như có thể khẳng định được kết quả sau cùng.
"Rầm rầm."
Bên trên hàng ngàn mảnh vụn phù đảo có cát đá không ngừng rơi xuống hồ dung nham, tiếng rơi xuống liên tiếp vang lên.
Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, không phải do ý chí con người mà có thể xoay chuyển được.
Thời gian nửa nén hương qua đi, kèm theo một luồng Linh quang màu cam hồng chói mắt, một tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang lên ở hạch tâm tầng thứ ba của bí cảnh.
"Bùm!"
Phù đảo trung tâm bay lơ lửng trên không chừng mấy chục trượng, Thánh Hỏa kiếm bỗng nhiên phát ra Linh quang sáng chói mà trước nay chưa từng có, tiếp theo là tiếng nổ rền vang từ thân kiếm phát ra.
Bên trong Linh quang màu cam hồng chói mắt, một luồng uy năng mạnh mẽ như một ngôi sao rơi xuống lập tức quét ngang bốn phía.
"Ầm ầm."
Mảnh vỡ phù đảo tựa như tờ giấy yếu ớt, trong nháy mắt không biết đã phá hủy bao nhiêu thứ.
Uy năng bùng nổ dường như vẫn luôn lan tràn đến cuối của biển lửa, ngay cả trận pháp tứ giai cũng bị rung chuyển, toàn bộ không gian cũng dao động theo vài lần.
Lưu Ngọc đã sớm chuẩn bị sẵn, lập tức di chuyển tới vị trí an toàn, cho nên mặc dù có ngạc nhiên cũng không quá hoảng hốt.
"Thiên Nhãn thuật", "Hỏa Nhãn thuật".
Hắn vận chuyển Linh Nhãn thuật, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn quanh bốn phía tìm kiếm vị trí Thánh Hỏa kiếm, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một vầng ánh sáng màu hồng.
Linh quang bên trong hơi móp méo, ẩn chứa uy năng cường đại, những pháp thuật nhị giai hay nhất giai bình thường sẽ không thể nào xuyên thủng được.
Cố nén cảm giác đau nhói ở mắt, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, từ bỏ ý nghĩ cưỡng ép theo dõi, chỉ đành lẳng lặng chờ đợi.
Sau chừng mười mấy nhịp thở, Linh quang chói mắt mới bắt đầu thu liễm.
Phạm vi Linh quang màu cam hồng chiếu rọi không ngừng thu nhỏ, luồng uy năng mạnh mẽ kia cũng nhanh chóng tiêu tán, mức độ nguy hiểm cũng không ngừng giảm xuống.
Lại sau chừng mười nhịp thở nữa, tất cả Linh quang đều thu liễm hết vào trong thân kiếm, Thánh Hỏa kiếm mới hiện ra diện mạo chân thực như lúc đầu.
Lưu Ngọc lại ngẩng đầu nhìn lên lần nữa với mắt trái là Thiên Nhãn thuật, mắt phải là Hỏa Nhãn thuật.
Một thoáng tiếp theo, hắn lại mở mắt ra, hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, thất thanh nói:
"Cái gì?"
Chuôi kiếm vàng sáng, thân kiếm màu trắng bạc, nhưng vị trí mũi kiếm lại không có gì, toàn bộ mũi kiếm giống như không cánh mà bay!
Thanh kiếm này được ký thác kỳ vọng quá lớn, ngay cả bản thể cũng xuất hiện tổn hại, vậy mà lại hoàn toàn thất bại như vậy sao? Hết chương 1120.



Bạn cần đăng nhập để bình luận