Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1207. Kim Đan cửu phẩm! (7)



Chương 1207. Kim Đan cửu phẩm! (7)




Sau đó, theo sự xao động của Hồ pháp lực lắng lại, sự gánh vác trên thần thức của hắn lập tức được giảm bớt đi rất nhiều.
"Quả nhiên Huyền Nguyên Băng Tinh hữu hiệu, đúng là có tác dụng làm lắng lại pháp lực xao động, có hiệu quả làm vững chắc lại việc ngưng kết Kim Đan."
Sau khi dùng pháp lực thử xong, thấy Huyền Nguyên Băng Tinh phù hợp với cái tên của nó, cuối cùng Lưu Ngọc cũng yên lòng, hắn quyết định sẽ dùng lực lượng của Linh vật này lên Kim Đan.
Tâm niệm vừa động, hắn đã gia tăng sự hấp thu của ánh sáng đen.
Từng sợi Linh quang màu đen nhanh chóng chảy ra từ Huyền Nguyên Băng Tinh, rồi bị Lưu Ngọc hấp thụ vào trong cơ thể, trực tiếp rơi vào trong đan điền.
"Vù vù."
Công hiệu của Huyền Nguyên Băng Tinh đã tác dụng ngay lên Kim Đan, lập tức giúp nó ổn định lại.
Theo thời gian qua đi, hình thể của nó dần trở nên ổn định.
Cái khái niệm hoàn mỹ, không thiếu sót kia càng ngày càng rõ ràng.


Đợi tới khi kết cấu ổn định hơn, Lưu Ngọc khống chế Kim Đan để ngưng tụ thành thực thể một lần nữa, rồi nó chậm rãi bị thu nhỏ hơn một vòng.
Sau đó khi luyện hóa để hấp thu pháp lực thì lại lớn mạnh lên chừng quả trứng gà lần nữa.
Vòng đi vòng lại, Kim Đan màu xanh cũng dần xảy ra biến đổi diệu kỳ.
Trong thoáng chốc, vẻ ngoài bắt đầu trở nên mơ hồ, hiện ra một chút "Vết tích" kỳ lạ.
Nhưng khi Lưu Ngọc dùng thần thức quét qua, Kim Đan lại không có bất kỳ thay đổi nào, dường như sự thay đó không tồn tại, chỉ có thể bị Linh Giác cảm ứng được.
Là một tu sĩ sắp tấn thăng, đương nhiên hắn biết đây là cái gì.
Đạo ngân!
Lúc tu tiên giả hiện ra "Đạo ngân", thì nó thuộc về thảnh quả mà bản thân tu hành từ quá khứ cho tới hiện tại, là sự thể hiện râu ria, không đáng kể của thiên địa.
Đương nhiên, đây chỉ là một phần phiến diện của quy tắc, thậm chí không đủ một phần nhỏ, tu sĩ cảnh giới thấp cũng không thể nào hiểu được.
Cấp độ quy tắc, hoàn toàn không phải là tu sĩ Kim Đan có thể hiểu, chứ đừng nói chi chỉ mới "Chạm đến" hay "Vận dụng."
Trên Kim Đan có vết tích, chính là đại biểu phẩm chất Kim Đan của tu tiên giả.
Một đạo, chính là Kim Đan nhất phẩm, hai đạo ngân chính là nhị phẩm, bảy đạo ngân thì chính là thất phẩm, cũng chính là Kim Đan thượng phẩm.
Về phần chín đạo ngân thì hoàn toàn chính là Kim Đan cửu phẩm, hoàn mỹ nhất.
Trong mắt của những tu tiên giả cảnh giới thấp thì phẩm chất cao nhất chính là Kim Đan cửu phẩm, trên lý thuyết sẽ không tồn tại sự thiếu hụt gì.
Mà trong Linh Giác của Lưu Ngọc, bề ngoài Kim Đan của hắn đang nhanh chóng hiện ra một đạo ngân mặt trăng.
Đương nhiên, đây không có nghĩa là hình dáng của đạo ngân, nó chỉ là hình của vầng trăng!
Nhưng đôi mắt hẹp của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng của đạo ngân này, những nơi khác thì hoàn toàn không nhìn thấy được.
Giống như sinh mệnh cấp độ thấp, càng đi vào ngưỡng vọng cao của sinh mệnh thì không thể thấy được toàn bộ sinh mệnh, tất cả đều chỉ là phiến diện.
Một lúc qua đi, đạo ngân kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Lúc này trong lòng Lưu Ngọc vô cùng phức tạp, có kích động khi đi tới một bước khó khăn này, nhưng cũng thấp thỏm khi sợ phẩm chất của Kim Đan quá thấp.
Nhưng nên làm thì cũng làm rồi, hiện tại hắn chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Một tia, hai tia, ba tia.
Trong Linh Giác, đạo ngân hình vầng trăng hiện ra với tốc độ cực nhanh, mãi cho đến khi tới đường thứ chín thì mới ngừng lại.
Kim Đan cửu phẩm!
Trong lòng Lưu Ngọc sững sờ, lập tức kinh hỉ không thôi, tâm trạng nổi lên sóng gió động trời.
Mấy chục năm cố gắng, kiên trì từng ngày một của mình, cuối cùng vẫn không uổng phí.
Chẳng qua sự mừng rỡ chỉ kéo dài trong cái chớp mắt, Lưu Ngọc đã nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo.
Còn có hai cửa, ngăn phía trên con đường đi tới Kim Đan, hiện tại vui mừng thì cũng quá sớm.
Sợ phải vui quá hóa buồn!
"Pháp lực củng cố, sau khi giúp Kim Đan ổn định lại, thì chính là tâm ma kiếp."
"Bồ Đề quả."
Bên trong dự cảm, tâm ma kiếp dường như sắp đến, Lưu Ngọc nhanh chóng mở hộp ngọc ra.
Lấy Bồ Đề quả màu nâu nhạt lớn chừng hạt đào, nuốt vào trong bụng.
"Lạch cạch."
Thịt quả bị bóc ra, phần hột cũng bị phun ra.
Thịt Bồ Đề quả vừa vào bụng, đã biến mất một cách quỷ dị không thấy gì nữa, không có bất kỳ khí tức hay vết tích gì.
Lưu Ngọc biết hiệu quả của Bồ Đề quả có tác dụng với vấn đề này nên không cảm thấy ngạc nhiên gì lắm.
Một khắc sau, tâm thần hắn vừa yên tĩnh trở lại, tất cả cảm giác sinh ra do xung kích Kim Đan đều nhanh chóng bị áp xuống.
Bên tai mơ hồ có tiếng Phạn nhàn nhạt.
"Bồ Đề quả đang sinh ra hiệu quả."
Cảm nhận được sự thay đổi trạng thái của bản thân, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng một khắc sau, thì mắt đã tối sầm lại.
Tâm ma kiếp đã tới!
Ý thức Lưu Ngọc trở nên hoảng hốt, lúc tỉnh lại lần nữa, đã đứng giữa sa mạc ở Tây Sa.
Trước mắt, chính là Đường Thiên Bảo với mái tóc bạc phơ, hình thể gầy còm, vẻ mặt đầy oán thán nhìn mình.
"Ngươi đã sớm có lòng xấu, lẫn vào Thánh giáo cũng không có lòng tốt gì."
"Vì Tam Nguyên quả và Thánh Hỏa kiếm, hờ hững nhìn từng người bọn ta chết đi."
"Ta và Tử Văn cũng không sai!"
"Người sai chính là ngươi!"
"Tên ma đầu nhà ngươi!"
Bên trong tâm ma kiếp, Đường Thiên Bảo đang oán hận nói.
"..."
Bên tai là tiếng Đường Thiên Bảo không ngừng nói, Lưu Ngọc thả lỏng cảm giác trong Linh Giác, lại giật mình cảm ứng được tất cả, dường như cũng "Chân thực" hơn.
"Tâm ma kiếp quả nhiên không thể coi thường, khó trách lại có nhiều tu sĩ trầm luân như vậy."
Hắn tự lẩm bẩm.
Sau đó, Lưu Ngọc nhìn về phía Đường Thiên Bảo trước mắt, chân thành nói:
"Chu Tử Văn không sai, ta cũng không sai."
"Thiên Nhất Tông, Thiên Ma Tông, Thần Sa Môn cũng không có sai."
"Thế giới này càng không có gì sai."
"Sai chính là sai ở việc cả ngươi và Thánh Hỏa giáo đều quá nhỏ bé."
Lời nói vừa nói ra, hắn huy động Phá Bại kiếm phá tan ảo giác trước mặt.
Ảo cảnh cũ vừa biến mất, ảo cảnh mới lại được tạo ra, cảnh tượng cũng thay đổi lần nữa.
Phượng Hoàng sơn, Bạch Liên Hoa và Bạch Thái Hoàng.
Tiểu Mi Sơn, Phong Quảng Tú, Phong Quảng U, Phong Quảng Lâm.
Nam tu Vô Mi, Nhậm Hồng Nhan, Diêu Vân Tùng, Tạ Tuấn Kiệt.
Từng người từng người là vong hồn dưới tay Lưu Ngọc hoặc là chết vì hắn, bên trong tâm ma kiếp lần này lại không ngừng nguyên rủa và lên án hắn.
Nhưng cũng không có ngoại lệ, những tu sĩ này lại bị giết chết lần nữa. Hết chương 1207.



Bạn cần đăng nhập để bình luận