Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 963. Ân trọng như núi(2)

Chương 963. Ân trọng như núi(2)
Giống như đang đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, Thanh Vi chân nhân chậm rãi nói ra những lời này, giọng nói cũng đã trở nên khàn khàn.
"Thế sư huynh thì sao?"
Thanh Thủy chân nhân vội vàng hỏi.
"Lão phu già rồi, dù cho trốn thoát kiếp nạn này cũng vô dụng thôi."
"Bởi vì "Thái Ất đạo khế", lão phu đã không có khả năng Kết Anh."
"Nhưng hai vị sư đệ thì không giống vậy, tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, tương lai có lẽ có thể ngưng kết Nguyên Anh."
"Huống chi nếu lão phu cứ mãi không chết, tam tông ở Sở quốc sao có thể yên tâm chứ?"
"Bởi vì như vậy, hai vị sư đệ sẽ bị đuổi giết càng gay gắt hơn."
"Đã đến tình trạng như bây giờ, chúng ta đã không thể mạo hiểm như vậy, không thể mạo hiểm lấy truyền thừa của bản quan!"
Nói tới chỗ này, Thanh Vi chân nhân nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó chầm chầm lắc đầu.
"Thanh Vi sư huynh!"
Hai người Thanh U, Thanh Thủy biết mình đã hiểu lầm, lập tức xấu hổ không thôi, áy náy cúi đầu.
Hai người họ vội vàng bị triệu tập tới đây, còn tưởng là Thanh Vi chân nhân tham sống sợ chết, thuyết phục hai người cùng nhau bỏ trốn.
Không nghĩ tới trong lòng của sư huynh còn có chủ ý, không màng đến sinh tử của bản thân, khiến hai người họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Cùng đi đi."
"Thanh Vi sư huynh, huynh là định hải thần châm của tông môn, mọi người không thể không có huynh."
Hai người Thanh U, Thanh Thủy thuyết phục.
"Không, không cần, lão phu không thể nhìn thấy ngày đó nữa rồi!"
"Thanh U sư đệ, ngươi là người luôn túc trí đa mưu, cân nhắc chu toàn, lão phu tin tưởng ngươi sẽ không để truyền thừa của tông môn đoạn tuyệt trên tay mình."
"Thanh Thủy sư đệ, ngươi có thiên phú rất ưu tú, ngộ tính còn cực cao, là người có hy vọng ngưng kết được Nguyên Anh nhất trong đông đảo các đồng môn."
"Chỉ là, tính cách lại có hơi ngông cuồng và lỗ mãng."
"Sau này nhất định phải từ bỏ hai thói quen xấu này, mọi thứ đều phải nghe thêm ý kiến của Thanh U, ngươi cũng là phụ tá tốt nhất cho Thanh U, coi tu luyện là chủ đạo."
"Nhớ kỹ, khi chưa đại thành Nguyên Anh thì không được nghĩ tới chuyện báo thù!"
Nói tới cuối cùng, giọng điệu của Thanh Vi chân nhân vô cùng bi ai, lại có loại cảm giác bàn giao hậu sự.
Đường đường là Kim Đan chân nhân, vậy mà lại chảy xuống hai hàng lệ nóng.
"Sư huynh, đừng mà!"
Mọi chuyện đều đã xong, giờ khắc này, hốc mắt Thanh Thủy và Thanh U cũng đỏ bừng, không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
Hai người không ngừng thuyết phục Thanh Vi, muốn ba người cùng đi.
"Haizz, bây giờ không phải là lúc nói điều này."
"Truyền thừa của tông môn đã muốn đoạn tuyệt ngay trước mắt, hai vị sư đệ cần gì phải bày ra bộ dáng tiểu nữ nhi như này, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn truyền thừa của bản quan bị đoạn tuyệt hay sao?"
Thanh Vi chân nhân nhìn chân dung của tổ sư, khổ sở nói.
"Nhưng mà sư huynh..."
Hai người còn muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.
"Nhưng mà cái gì chứ?"
"Thanh U, chẳng lẽ ngay cả lời của lão phu mà ngươi cũng không nghe sao?"
Thanh Vi chân nhân xoay đầu, nghiêm nghị quát.
Lúc này, hốc mắt lão đã đỏ bừng, y bào tán loạn, trên mặt còn chảy hai hàng nước mắt, làm sao còn dáng vẻ chân tu đắc đạo lúc trước?
"Vâng, sư huynh."
"Thanh U lĩnh mệnh!"
Thanh Vi chân nhân run rẩy nói, vẻ mặt vô cùng cô đơn.
"Đi thôi, đi thôi."
"Việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt."
"Thanh Thủy sư đệ, đừng có hành động theo cảm tính."
Thanh Vi chân nhân đỡ từng người dậy, cố gắng khuyên bảo một phen rồi bàn giao một chút chuyện về sau.
Ánh mắt của Thanh Vi chân nhân hơi hoảng hốt, dường như trở về lúc ban đầu, từ sau khi Kết Đan, ba người đã lâu không có nói chuyện thân cận như bây giờ.
Lại không ngờ lần nói chuyện thân cận cuối cùng này lại là lúc tông môn đứng trước nguy cơ sinh tử.
Tên tu sĩ Trúc Cơ báo tin kia, quỳ gối ngoài Tổ Sư Đường, nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của ba vị Kim Đan sư thúc.
Bản quan muốn diệt vong sao?
Sau khi bản quan diệt vong thì nên đi nơi nào đây? Lại có chỗ nào có thể đi chứ?
Trong ánh mắt của tên đệ tử này có chút mờ mịt và trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn quỳ gối trước cửa.
Trong lòng hắn ta có một luồng cảm xúc bi thương đang lan tỏa.
"Hai vị sư đệ, cầm lệnh bài của lão phu, cầm theo công pháp và tài nguyên tu tiên, mau mau đi đi."
"Tông môn có ân trọng như núi với ta, cứ để lão phu chiến đấu tới một khắc cuối cùng với tông môn!"
"Đúng rồi, tên đệ tử báo tin này cũng dẫn đi đi."
Không còn giao lưu nhiều nữa, lúc này Thanh Vi chân nhân biết không phải lúc kéo dài, đẩy hai người Thanh U, Thanh Thủy ra khỏi Tổ Sư Đường.
"Đi thôi, sư huynh đã quyết tâm như vậy, chúng ta khuyên nữa cũng vô dụng."
"Bây giờ không phải là lúc nên do dự, trách nhiệm ta và ngươi phải gánh vác cũng nặng nề như vậy."
Liếc mắt nhìn chằm chằm Thanh Vi chân nhân còn ở trong Tổ Sư Đường, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ này vĩnh viễn vào lòng, Thanh U chân nhân nói với Thanh Thủy chân nhân.
Cuối cùng, dẫn theo tên đệ tử Trúc Cơ kia, hai người cùng nhau rời đi.
Tổ Sư Đường chỉ còn lại một người là Thanh Vi chân nhân, đối mặt với chân dung của tổ sư các đời.
"Khổng Tử dạy về lòng người, Mạnh Tử bàn về đạo nghĩa."
Đối mặt với chân dung của tổ sư, Thanh Vi tự lẩm bẩm.
"Bộp bộp bộp."
Một lát sau, lão liên tục đập đầu chín lần, mỗi một lần đều vang lên tiếng bộp bộp bộp.
Giống như nói ra tâm sự của mình với tổ sư các đời.
Sau đó, lão chỉnh lý y quan đi ra khỏi Tổ Sư Đường, lại khôi phục dáng vẻ trước đây, tiếp tục chủ trì phòng ngự Vân Tiêu sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận