Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 874. Ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn(3)

Chương 874. Ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn(3)
Chương 874: Ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn(3)
“Thanh Dương lão ma sao mà lại keo kiệt đến vậy?”
“Tiêu đạo hữu vì hắn mà vào sinh ra tử, lại chỉ có thể đạt được một ít chỗ tốt, thật sự là thiếu công đạo.”
“Đạo hữu cứ yên tâm, chỉ cần lần này có thể trợ giúp đánh bại Thanh Dương lão ma, điều kiện trước đây đã bàn xong tuyệt đối không ít đi chút nào.”
“Đến lúc đó Tiêu đạo hữu chẳng những có thể đạt được một tòa Linh sơn nhị giai, hơn nữa còn có thể gia nhập bản tông, trở thành một chấp sự ngoại môn.”
“Đến lúc đó chúng ta chính là sư huynh muội đồng môn, tất nhiên cũng sẽ thân cận hơn.”
Đối với việc Tiêu Sùng không dùng Hóa Linh đan ngay, nữ tu họ Cao làm như không thấy, chỉ lặp lại những chỗ tốt đã hứa hẹn trước đây.
Khi nói đến hai chữ thân cận, âm cuối nàng ta kéo dài, tựa như thở gấp, hiển nhiên là có ám chỉ khác.
“Vi gia đã có thể dễ dàng chiếm được một tòa Linh sơn nhị giai, mà ta vào sinh ra tử lại dùng có tí tài nguyên Linh Thạch để đuổi.”
“Thanh Dương lão ma sao mà keo kiệt đến vậy!”
“Thành ý của quý tông, tại hạ thật sự đã cảm nhận được.”
“Có thể gia nhập quý tông. Cũng là vinh hạnh của Tiêu Sùng.”
“Có thể được Trác tiên tử, Cao tiên tử coi trọng như thế, Tiêu mỗ có tài đức gì, há không quên mình phục vụ?”
Hóa Linh đan tới tay, trong lòng của Tiêu Sùng cũng thoải mái.
Không ngừng dèm pha Lưu Ngọc, một vài ngôn từ vuốt râu cứ vậy mà thốt ra một cách tự nhiên, căn bản không mang theo chút do dự.
“Ha ha ha!”
Nữ tu họ Cao nghe vậy, cười đến nụ hoa run rẩy, đồi núi cũng lắc lắc một cái, có rung động trập trùng rõ ràng.
Cái này khiến cho Tiêu Sùng nhìn thấy mà không dời nổi mắt.
“Hừ!”
“Keo kiệt?”
Thần thức của Lưu Ngọc quan sát nơi này, không khỏi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Hắn tự thấy là mình quản lý đội ngũ, cũng xem như là “Thưởng phạt phân minh, không bám vào một khuôn mẫu.”
Nhiều nhất là với tu sĩ thân cận với mình, thoáng khoan hậu một chút.
Tỉ như đám người Giang Thu Thủy, Nhan Khai.
Còn lại tu sĩ trong đội ngũ, luôn luôn là công lao ít hay nhiều theo đó mà ban thưởng theo quy củ, tuyệt đối không bớt của già gạt của trẻ.
Cùng với hai từ “Keo kiệt” trong miệng của hai người, vốn chẳng dính dáng gì đến nhau.
Tiêu Sùng tán tu này tính nết nhiệt tình, ngoài lúc mới bắt đầu thì còn đỡ, sau thì bắt đầu sợ hãi rụt rè.
Lúc đấu pháp có thể đứng ở đằng sau tuyệt đối sẽ không đứng ở phía trước, có chỗ tốt mới có thể xông lên trước.
Vi gia vì một tòa “Tê Mộc sơn” hi sinh hơn trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn có một Tam trưởng lão Trúc Cơ.
Chút công lao ít ỏi này của Tiêu Sùng, sao có thể có được phần thưởng một tòa Linh sơn nhị giai?
Chỉ có điều sau khi biết được lý do phản bội, trong lòng Lưu Ngọc cũng bình tĩnh lại.
Cũng chẳng có mấy phẫn nộ, hoặc là cảm xúc khác.
Bất kể là phương châm quản lý, cũng không thể khiến cho tất cả tu sĩ đều hài lòng, có người thích cũng có người chán ghét.
Mà hắn thân là người được lợi lớn nhất, cũng mặc định đứng ở chỗ đối lập với người bị thua thiệt.
Đây hết thảy đều là bị thế lực khổng lồ của tông môn cùng với thực lực cường đại của bản thân mà che dấu đi.
Mà Tiêu Sùng, chẳng qua là tu sĩ sinh lòng bất mãn với “quy củ” , mà dưới ngoại lực là Hợp Hoan Môn chen vào, cuối cùng cũng làm ra bước kia.
“Chẳng qua là người này ẩn tàng trái lại rất sâu, ngay cả mình bình thường cũng không phát giác.”
“May mắn chuyến đi Hoa gia, tăng cường tuần tra với phường thị Vĩnh Thái, để cho không có cơ hội liên lạc với tu sĩ Hợp Hoan Môn, nếu không...”
“Quả nhiên cẩn thận một chút, luôn không sai.”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên mấy suy nghĩ.
Mà trong động phủ, hai người thân mật hơn, khoảng cách cũng ngày càng gần.
Nữ tu họ Cao sóng mắt lưu chuyển, hồng quang đầy mặt, âm thanh mềm mại mê hoặc, tự nhiên vậy mà toát ra một loại trạng thái mị hoặc, hữu ý vô ý liếc mắt đưa tình.
“Cao tiên tử, Thanh Dương lão ma...”
Lúc nói đến đoạn hưng phấn, những lời thô tục gièm phá đến Lưu Ngọc, Tiêu Sùng vừa mở mồm đã nói đến.
Nhiều năm kiếp sống tán tu, khiến cho hắn ta có bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thông qua phương thức gièm pha “Địch nhân”, hai người lập nên một loại cảm giác tán đồng mờ nhạt.
Bỗng nhiên, nữ tu họ Cao duỗi ngón tay trắng noãn non mềm ra, ngăn lời Tiêu Sùng ở trong miệng.
“Tiêu đạo hữu, những chuyện này để sau hẵng từ từ nói.”
“Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, đạo hữu ngươi còn đang chờ cái gì!”
Chẳng biết từ lúc nào, áo của nữ tu ở vai trái đã trượt xuống một đoạn nhỏ, lộ ra mảng lớn cảnh xuân.
Bờ vai trắng nõn bóng loáng, không một chút tì vết, trắng đến hơi chói mắt, tràn đầy hương vị kiều diễm.
“Cao tiên tử.”
Tiêu Sùng tự lẩm bẩm, giờ khắc này dục vọng trong nội tâm đã triệt để nhóm lửa, đột nhiên đưa tay bắt lấy bàn tay non mềm trước mắt.
Nhẹ nhàng kéo một cái đã ôm trọn thân thể mềm mại vào trong ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận