Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1161. Phá Bại kiếm!



Chương 1161. Phá Bại kiếm!




Đường đường là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, Thánh Tử của Thánh Hỏa Giáo, lúc này trong mắt lại hơi ươn ướt!
Hắn ta đã hiểu ra, hàm nghĩa cuối cùng của lời muốn nói lại thôi của Chu Tử Văn.
“Khà khà khà.”
"Tiểu bối các ngươi ngoan ngoãn giao túi trữ vật, còn có thu hoạch bên trong bí cảnh ra đây."
"Chờ lúc nữa, nếu tâm trạng bản tọa tốt thì có thể xem xét thả cho các ngươi một con đường sống.”
"Nếu không, sẽ để các ngươi nếm thử mùi vị bị rút hồn luyện phách, ta sẽ để các ngươi biết một chút về danh tiếng của “Hắc Cốt chân nhân” ta đây rốt cuộc là từ đâu mà đến.”
Bay đến khoảng ngoài hai mươi trượng thì dừng lại, lão giả áo bào đen liên tục cười quái dị.
Trong lời nói của người này không hề che giấu chút ác ý nào, tùy ý muốn tóm gọn hai người.
Hắc Cốt chân nhân!
Trong lòng Đường Thiên Bảo vô cùng kinh ngạc, hắn ta biết rõ đây là một vị Kim Đan hậu kỳ trưởng lão của Thiên Ma Tông, là một ma tu giết người không chớp mắt, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Trông cậy vào hứa hẹn của một ma tu có thủ đoạn này tàn nhẫn ư?
Giao an nguy tính mạng của bản thân vào trong tay người khác, sống hay chết chỉ dựa vào một ý nghĩ của người kia ư?
Không!
Trong lòng hai người, đồng thời lóe lên ý nghĩ này.
Lưu Ngọc vừa định kích phát "Thuấn Tức Thiên Lý phù ", lập tức nhìn thấy Đường Thiên Bảo chậm rãi giơ lên Thánh Hỏa kiếm, đã sinh ra Linh tính.
“Nếu như đây là vận mệnh an bài, như vậy thì trước khi chết, có thể kéo một tu sĩ Kim Đan xuống nước cùng, cũng không quá tiếc nuối nhỉ?”
"Nếu như đây chính là thiên ý, đây chính là vận mệnh Thánh Giáo, vậy ta tuyệt đối không cam tâm!"
"Dương thúc, Tử Sam. Tử Văn, ta có lỗi với các người."
"Đời này không hối hận khi nhập Thánh Giáo, nguyện có luân hồi thì vẫn gặp lại Thánh Hỏa!”
Trong lòng có vô số ý niệm, trong nháy mắt sinh ra lại mất đi, Đường Thiên Bảo lại tiến vào trạng thái kỳ diệu kia lần nữa.
Thánh Hỏa kiếm chậm rãi nâng lên, khí thế của hắn ta cũng nhanh chóng kéo lên cao.
Đến cực điểm thăng hoa!
Giờ khắc này, tất cả tạp niệm trong lòng Đường Thiên Bảo đều biến mất hết, không còn bất cứ suy nghĩ dư thừa nào.
Kinh nghiệm tích lũy được từ nhiều năm trước bắt đầu tích phát vào lúc này, linh cảm như suối nguồn phun ra, đạt tới độ cao mà trước nay chưa từng có!
Gánh vác sứ mệnh, mang theo trọng trách tiến lên.
Dưới sự uy hiếp của Hắc Cốt chân nhân, hắn ta lại tiến vào cảnh giới “Kiếm thế” đệ nhất của kiếm tu, uy thế quanh thân càng lên cao càng mạnh!
“Đây là giác ngộ ư?”
Lưu Ngọc ngạc nhiên nhìn về phía đối phương, vẻ mặt có hơi thay đổi.
Trong tầm mắt của hắn, Đường Thiên Bảo chỉ giơ kiếm đến một nửa, còn chưa vượt qua bả vai.
Khí thế đã vượt xa hơn hẳn lúc đạt tới đỉnh cao khi còn ở trong bí cảnh.
Rõ ràng, người này lại có đột phá.
Trong thời khoảng thời gian ngắn như vậy, tu vi rõ ràng không thể tiến thăng, có thể tinh tiến cũng chỉ có cảnh giới kiếm đạo, pháp thuật mà thôi.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại có thể tăng thêm nhiều thực lực như vậy, cũng chỉ có thể dùng từ “Giác ngộ” hiếm thấy này để giải thích.
Đứng dưới góc độ của Lưu Ngọc.
Đường Thiên Bảo chỉ nâng kiếm lên một cách bình thường, toàn bộ quá trình chỉ qua chừng nửa nhịp thở, nhưng khí thế lại đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Gần như vượt qua giới hạn Trúc Cơ kỳ, mà nó còn không ngừng tăng lên cao.
Tinh khí thần, cũng giống như suy biến, thăng hoa đến một tầng mới!
Lúc này Đường Thiên Bảo mang đến cho người ta cảm giác như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, lộ ra vẻ sắc bén.
Nhưng lại có chút hùng vĩ và nặng nề giống như ngọn núi.
Đỉnh thiên lập địa, bất động như núi!
Phong mang lộ rõ, khí thế dồi dào, hai loại khái niệm hoàn toàn trái ngược lại hòa hợp cùng nhau, lại không có bất kỳ cảm giác không dễ chịu nào.
Hai loại khái niệm ở trên thân thể nhỏ bé kia, mỗi thời mỗi khắc giao hòa, thăng hoa, giống như mọi chuyện vốn là như thế!
"Tiếc thật."
Lưu Ngọc khẽ thở dài, dường như đang tiếc hận một cái gì đó.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ dự định của Đường Thiên Bảo.
Đối phương không có các loại thủ đoạn như "Thuấn Tức Thiên Lý phù", đối mặt với uy hiếp của tu sĩ Kim Đan, dù là lên trời hay xuống đất tự nhiên không còn chỗ nào để trốn tránh, chỉ có thể liều mạng đối mặt.
Chẳng qua, nếu muốn sử dụng Linh bảo, làm gì đơn giản như vậy?
Muốn khởi phát uy năng hủy thiên diệt địa, mênh mông vô ngần của Linh bảo, cho dù là một phần nhỏ trong đó thì hắn ta cũng phải trả cái giá mà nếu không phải tu sĩ Nguyên Anh thì sẽ không thể nào nhận nổi.
Tiêu hao kinh khủng này thường phải lấy mạng ra để đánh đổi.
Đây là cũng là một kiếm cực đại thăng hoa của Đường Thiên Bảo!
Cũng là một kiếm đỉnh phong nhất, tươi đẹp nhất!
Cái này, cũng là một kiếm cuối cùng trong cuộc đời của hắn ta!
Sở dĩ Lưu Ngọc thở dài cũng chính bởi vì vậy, dường như hắn thấy được một thiên tài kiếm khí tuyệt vời chết đi.
Có thể nổi bật giữa hàng ngàn kiếm tu tiến vào cảnh giới "Kiếm thế", dĩ nhiên thiên phú của Đường Thiên Bảo phải vô cùng ưu tú.
Trước đó có thể bởi vì bề bộn nhiều việc giáo vụ, mà làm trễ nãi việc tu hành của bản thân, nhưng dưới chiến đấu sinh tử, vẫn có thể đột phá tới cảnh giới mới.
Nếu như có thể chuyên tâm tu hành, có lẽ kết quả sẽ không như vậy.
Chẳng qua nếu như không có những trắc trở như thế này, có lẽ cũng không có ngày suy biến như hôm nay, là kiếp nạn hay là tạo hóa, rất khó để nói rõ.
Lưu Ngọc có rất nhiều suy nghĩ, chẳng qua nó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Thấy Đường Thiên Bảo phải vận dụng Linh bảo, động tác muốn kích phát "Thuấn Tức Thiên Lý phù" của hắn tạm thời dừng lại.
Không nỡ lòng bỏ đi tấm Linh phù bảo mệnh này, vẫn muốn ở lại quan sát một chút. Hết chương 1161.



Bạn cần đăng nhập để bình luận