Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 600. Đầu tư vào bí cảnh(2)

Chương 600. Đầu tư vào bí cảnh(2)
Sau khi khách sáo vài câu, cũng cho thấy ý nguyện ban đầu của nhau, sau đó Lư Tuyết đi xuống một tòa Linh sơn.
Lưu Ngọc cũng khẽ động tia sáng, tiếp tục bay tới hướng Thải Liên sơn, thêm khoảng một canh giờ, mới trở về tới Thải Liên sơn.
Hai ngày sau, đại sảnh của động phủ ở Thải Liên sơn, Lưu Ngọc cùng với Giang Thu Thủy đang ngồi đối diện nhau.
Về phần Kỷ Như Yên, thì bị phân phó ở trong Luyện Công phòng để tu luyện.
"Sư huynh, đây là Linh thảo mà huynh dặn thu thập, còn có lợi nhuận mấy năm ở Kim Tinh Ngọc Đan Đường, đều để ở trong này."
Giang Thu Thủy vừa nói, vừa cởi xuống túi trữ vật bên hông đặt lên bàn.
"Vất vả cho sư muội."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, mở miệng khích lệ một câu, tay phải hơi nâng lên thu túi trữ vật vào trong tay, sau đó dùng một sợi thần thức dò vào trong đó, bắt đầu xem xét vật phẩm bên trong.
Giang Thu Thủy thấy đối phương chỉ mở miệng khích lệ một câu, rồi không bày tỏ gì nữa, nàng ta liếc một cái bày tỏ bất mãn, tự mình rót một tách Linh trà uống vào.
"Hương vị này."
Nàng ta nhíu mày.
Chung sống nhiều năm như vậy, Giang Thu Thủy đối với trà mà Lưu Ngọc pha ra, hương vị quá quen thuộc, lúc này chỉ cần thưởng thức một lần là biết trà này không phải do người kia pha.
Không phải Lưu Ngọc, vậy cũng chỉ có thể là "thị nữ" kia.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng ta càng không hiểu sao sinh ra vài phần đắng chát.
Trong túi trữ vật có vừa vặn bảy ngàn khối Linh Thạch, còn có mười hộp ngọc, bên trên dán tên của các loại Linh thảo.
Hiện tại, hàng năm đều thả ra ngoài hai mươi bình Tinh Nguyên đan, giảm đi gần hai ngàn khối Linh Thạch để mua Linh thảo nhằm che giấu tai mắt người khác, xem ra Ngọc Đan Đường ở phường thị Kim Tinh đã cân đối được thu chi.
Hiện tại, hàng năm Ngọc Đan Đường ở phường thị Nhân Hòa có ba ngàn khối Linh Thạch lợi nhuận, Kim Tinh Ngọc Đan Đường thì bảy ngàn khối Linh Thạch lợi nhuận, bên Nghiêm gia cũng có hai ngàn tám trăm khối Linh Thạch, tính toán một chút cũng là một vạn hai ngàn tám trăm Linh Thạch.
Trước mắt với lợi nhuận này thì Lưu Ngọc cũng cảm thấy thỏa mãn, không có ý định xuất bán nhiều đan dược hơn.
Nhưng hắn ngầm xem xét lại những thứ Linh thảo kia lại hơi nhíu mày.
Bên trong những loại Linh thảo này có chút đan dược luyện chế cần dùng tới, nhưng đan dược có thể dùng để luyện chế Kết Kim đan cũng chỉ có năm loại.
Bên này của Giang Thu Thủy chủ yếu là tập trung thu thập Linh dược, cộng thêm nhóm Linh thảo hiện tại, Linh thảo cần thiết để luyện chế Kết Kim đan vẫn chưa tới năm phần hai số lượng.
Bởi vậy dù nữ ra mặt, thông qua các loại con đường tông môn, quan hệ, trong khoảng thời gian ngắn có thể sưu tập được thì hiện tại cũng thu thập xong.
Còn lại những thứ chưa thu thập được, cũng có hơi khó tìm.
"Linh thảo chỉ lấy được có bấy nhiêu sao?"
Lưu Ngọc hơi nhíu mày, hỏi.
"Đúng vậy, lần trước sư huynh đưa danh sách, bên trên phần lớn là Linh thảo quý giá, có vài thứ ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng chưa từng nghe thấy."
"Thu Thủy thông qua Ngọc Đan Đường ở phường thị Kim Tinh mà thu thập, còn có thông qua vài đồng môn, từ chỗ sư huynh có tông môn trú đóng ở Linh dược viên mà mua sắm một ít vào tay."
"Trước mắt, cũng chỉ có thể thu thập được bấy nhiêu thôi."
"Có vài tông môn quản lý Linh dược vô cùng nghiêm ngặt, dù là hạt giống cũng đều phải ghi lại trong sách, cho dù bên tông môn Linh dược viên có, đồng môn canh giữ vốn cũng không dám động tay động chân."
"Muốn đả động bọn họ, trừ khi tốn hai lượng lớn tiền tài."
Giang Thu Thủy đặt chén trà xuống, thuần thục trả lời, giải thích tiền căn hậu quả cũng như những khó khăn gặp phải.
Lưu Ngọc nghe vậy thì không chút thay đổi mà gật nhẹ đầu, không bày tỏ cái gì.
Sau đó Giang Thu Thủy lại nói một chút khó khăn gặp phải ở Ngọc Đan Đường, sau khi Lưu Ngọc nghe xong thì xuất ra một tấm Truyền âm phù, mời một vị đồng môn đóng giữ ở phường thị Kim Tinh hỗ trợ, giải quyết vấn đề.
Theo thân phận Luyện Đan Sư nhị giai được truyền ra, tài nguyên nhân mạch trong tay cũng nhiều lên, có một số việc vốn không cần tự mình ra tay, một tấm Truyền âm phù là có thể giải quyết vấn đề.
Sau đó hai người lại trò chuyện một chút về chuyện ở Ngọc Đan Đường, Lưu Ngọc phất tay rời đi, không nhìn vào trong ánh mắt long lanh ánh nước cùng với nồng đậm u oán kia.
"Ầm ầm."
Theo tiếng cửa đá đóng lại, trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh.
Lưu Ngọc uống cạn một chén trà rồi đặt xuống, vẻ mặt nhất thời tràn ngập vẻ khó hiểu.
Dùng tiền để thu mua?
Không, chỉ cần làm thì nhất định để lại dấu vết, cho dù giết người diệt khẩu cũng vô ích.
Nếu tông môn điều tra ra, dù mình không ra mặt, cũng có thể thuận theo Ngọc Đan Đường mà tra ra Giang Thu Thủy, từ đó tra ra chính mình.
Ngàn vạn lần không thể xem thường, lực lượng tông môn Nguyên Anh độc bá một vùng châu địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận