Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1098. Âm thầm xuất hiện lo lắng (3)



Chương 1098. Âm thầm xuất hiện lo lắng (3)




Một tấm Phù Bảo đặc biệt thật sự là khá lắm rồi.
Mà với thực lực hôm nay của hắn, chỉ cần không có loại thủ đoạn đặc biệt như thế kia uy hiếp thì hắn không thể nào đứng ở phía thất bại được.
Hai mươi lăm năm này của hắn, không phải là ngơ ngác mà có được.
"Uỳnh uỳnh."
Sau khi thả ra một con Linh thú báo tuyết để công kích, nữ tu dịu dàng của Thiên Nhất Tông còn điều khiển một món Linh khí Ngọc Như Ý màu trắng, cố gắng hết sức ném tới trận pháp.
"Rầm rầm!"
Chỉ tiếc, sau một tiếng vang thật lớn qua đi, tất cả đều bình thường trở lại, trận pháp hình thành một vòng bảo hộ màu vàng đất cũng không nhích nhích tí nào.
Thấy thế, nữ tu dịu dàng không hề từ bỏ mà tiếp tục công kích.
"Sư tỷ, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
"Muốn trận pháp này tiêu hao hết Linh lực mà tự khắc sụp đổ là điều không thể."
"Trận pháp này có Linh lực từ Linh mạch bổ sung, đòn công kích của chúng ta vốn không thể làm rung chuyển được nó, tốc độ khôi phục Linh lực của nó còn cao hơn tốc độ tiêu hao."
"Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ pháp lực của chúng ta sẽ bị tiêu hao gần như không còn."
Sau khi công kích, nàng ta truyền âm cho Nhậm Hồng Nhan..
"Đừng nóng vội."
Nhậm Hồng Nhan không giải thích nhiều, chỉ trả lời đơn giản một câu.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào trận pháp không chớp mắt, quan sát đến từng chấn động nhỏ bé nhất của trận pháp, trong mắt tràn đầy sự bình tĩnh và nghiêm túc.
"Chính là chỗ này!"
Bỗng nhiên, trong mắt Nhậm Hồng Nhan lóe lên ánh sáng, nàng ta nhìn chằm chằm vào một khu vực tương đối yếu trên trận pháp, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén kinh người.
Tiếp đó, nàng ta lấy từ trong túi trữ vật ra một hạt châu đen nhánh lớn chừng viên đạn ra.
"Phá Cấm châu?"
Thần thức quan sát được tới đây, trong lòng Lưu Ngọc lập tức hơi động.
Đối với trận pháp tam giai, Phá Cấm châu nhị giai, nhất giai không thể nói là không có hiệu quả, nhưng hiệu quả vô cùng có hạn.
Có thể tạo ra hiệu quả giải quyết dứt khoát thì chỉ có Phá Cấm châu tam giai!
"Chẳng lẽ ngoài Chân Bảo, tu sĩ Thiên Nhất Tông còn chuẩn bị cả Phá Cấm châu cho chuyện này ư?"
"Thật đúng là chịu bỏ tiền vốn."
"Chẳng lẽ tu sĩ cấp cao của Thiên Nhất Tông bỏ vốn đầu tư lần này không sợ Trúc Lam múc nước, công dã tràng hay sao, bọn chúng còn chuẩn bị cả Phá Cấm châu tam giai?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Bỏ ra nhiều như vậy, tu sĩ cấp cao đằng sau bốn người này nhất định có rất nhiều yêu cầu.
Nhưng sau khi tiến vào bí cảnh, có trận pháp tứ giai ngăn trở, cộng thêm nhân tố là bí cảnh nằm sâu trong lòng đấy, thì cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể nào nắm rõ toàn bộ tình huống ở đây trong lòng bàn tay được.
Nhưng cho dù như thế, đầu tư vào đây nhiều như vậy cũng đủ cho thấy quyết tâm của người bên ngoài kia.
Phải biết rằng, sau khi tiến vào bí cảnh thì không thể tự mình chỉ huy, cuối cùng thu thập được nhiều hay ít vẫn còn có rất nhiều nhân tố không thể xác định.
Cho dù là Linh dược viên, nơi tinh hoa nhất bên trong bí cảnh này, bởi vì đã nhiều năm không có tu sĩ chăm sóc, cho nên Linh dược Linh thảo sinh trưởng một cách tự nhiên, số lượng và niên đại cũng thua xa so với Linh dược viên ở bên ngoài.
Đối phương có thể khẳng định có thể lấy lại vốn, thậm chí vì vậy mà trả cái giá cao hơn cả thu hoạch ư?
"Chưa chắc!"
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng.
Cộng thêm “tên phản đồ” trong đội ngũ vẫn chưa lộ rõ thân phận, hắn dần có một loại dự cảm bất thường, mơ hồ cảm thấy hơi bất an.
Có lẽ trong lúc vô tình hắn đã bị cuốn vào một vòng xoáy nào đó rồi ư?
"Rốt cuộc là vì cái gì chứ?"
Lưu Ngọc trái lo phải nghĩ, nhưng đều không có manh mối.
Chẳng qua hắn đã hạ quyết tâm, chờ lát nữa khi giao thủ nhất định phải bảo tồn thực lực, không được vội vã trở mặt với đám người Đường Thiên Bảo.
Nghĩ đến đây, thần thức của Lưu Ngọc khẽ động, bắt đầu lan tràn ra khắp xung quanh.
Một loại dao động vô hình lan tràn ra, hắn vận dụng chút kỹ xảo trong "Tôn Thần diệu pháp", lấy bản thân làm trung tâm, tạo ra một "bức tường thần thức" trong vòng hai mươi trượng xung quanh.
Cứ như vậy, trừ phi có người có thần thức vượt xa hắn, nếu không cho dù có thần thức thì chỉ liếc nhìn thôi cũng chỉ có thể trông thấy "một cảnh tượng bình thường".
Cùng với phạm vi thần thức tăng lên, sức mạnh thần thức của Lưu Ngọc cũng tăng lên nhiều, một vài kỹ xảo trong "Tôn Thần diệu pháp" dần có thể sử dụng được.
Tỷ như loại kỹ xảo dựng lên bức tường thần thức này, nó có thể lừa gạt được thần thức quan sát của các tu sĩ khác, lại không bị các tu sĩ khác phát giác ra động tác của bản thân, có đôi khi còn có thể tạo ra hiệu quả khá tốt.
Đương nhiên, trong một trận đấu pháp thì không hề có điểm hiệu quả nào.
Sau khi tạo ra bức tường thần thức, hắn cởi túi Linh thú bên hông xuống rồi đổ ra, một cái bóng màu xanh biếc lập tức chui ra.
Ngay lập tức, Lưu Ngọc nhận ra ống quần của mình bị siết chặt, còn có một chút cảm giác ngứa ngáy.
"Xì xì."
Có lẽ ngẩn ngơ trong túi Linh thú đã lâu, cho nên Tiểu Thanh có hơi ai oán, dùng sức cọ đầu vào trên quần của hắn, lại có chút hưng phấn khi có thể hoạt động tự do.
Giống như ngồi tù trong túi Linh thú đã lâu, vô cùng có cảm giác "thông gió".
Lưu Ngọc khẽ cười, lắc nhẹ đầu, chẳng qua bây giờ không phải là lúc nên an ủi tiểu tử này.
Hắn ngay lập tức nghiêm mặt, thông qua liên hệ khế ước chủ tớ mà hạ mệnh lệnh của mình.
"Xì xì."
Nhận được mệnh lệnh, dù Tiểu Thanh có một chút tâm tình nhỏ, nhưng nó vẫn vô cùng thành thật phục tùng mệnh lệnh.
Bóng dáng xanh biếc khéo léo của nó rất nhanh đã biến mất trong rừng.
"Không tệ."
"Xem ra những năm này hiệu quả của việc huấn luyện vô cùng tốt, tiểu tử kia trái lại vô cùng ngoan ngoãn, học được cách phục tùng mình mà không hề cáu kỉnh tí nào.” Hết chương 1098.



Bạn cần đăng nhập để bình luận