Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1235. Tặng Pháp Bảo (5)



Chương 1235. Tặng Pháp Bảo (5)




Qua hai ba nhịp thở, môi Lưu Ngọc khẽ mở, bắt đầu chậm rãi chia sẻ kinh nghiệm của bản thân để đạt cảnh giới Kim Đan.
Khoảnh khắc hắn đi lên sân khấu, phía dưới mọi người đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Từ Kim Đan trưởng lão, cho tới đệ tử Luyện Khí đều nín thở ngưng thần, làm tốt việc chuẩn bị lắng nghe.
Nhờ tác dụng của pháp thuật, âm thanh lạnh nhạt và bình tĩnh của hắn truyền khắp mọi ngóc ngách của quảng trường.
Cho dù đã trôi qua mấy tháng, nhưng mỗi chi tiết khi tiến vào Kim Đan đối với Lưu Ngọc mà nói giống như chỉ mới xảy ra hôm qua.
Hơn nữa hắn đồng thời tu cả ba đạo, cho nên hắn có những kiến giải riêng của bản thân.
Đương nhiên, hắn không thể nói hết tất cả mọi chuyện trên sân khấu được, cái này tương đương với việc để lộ nhược điểm của bản thân.
Chẳng qua có thể kết hợp với kinh nghiệm của những tu sĩ Kim Đan khác, hơn nữa cũng chọn ra một số kinh nghiệm của bản thân để nói.
Như thế sẽ không có gì phải lo nữa.
Người nghe có thu hoạch, bản thân cũng hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Vào bảy ngày trước, Lưu Ngọc đã chuẩn bị sẵn bản thân nên chia sẻ cái gì, đã sớm chuẩn bị bản nháp, nên cũng không xuất hiện tình huống tạm dừng giữa chừng.
Lúc này tiến hành chia sẻ hoàn toàn là hành văn liền mạch lưu loát, chỉ có lúc lấy hơi hắn mới dừng lại một chút.
Suy nghĩ của hắn là từ đơn giản đến phức tạp, dựa theo trình tự khi trùng kích bình cảnh Kim Đan, bắt đầu từ mức độ củng cố pháp lực đến kết thúc bằng lôi kiếp Kim Đan.
Một vòng lại một vòng, từng vòng được móc nối với nhau.
Sau khi nói xong về phần trùng kích bình cảnh, hắn lại nói về kinh nghiệm tu luyện pháp thuật thuộc tính Hỏa, còn một chút nữa là có thể kết thúc.
Khi giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt của hắn vang lên, dưới sân khấu mọi người chăm chú lắng nghe như si như say, đặc biệt là một vài tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Cảm giác thu hoạch được rất nhiều thứ, lại cảm giác như không thu hoạch được gì.
Chẳng qua lúc này bọn họ không dám để suy nghĩ bay xa, tất cả đều cẩn thận loại bỏ tạp niệm, sợ bỏ lỡ nội dung hay ho nào.
Thời gian trôi qua từng giờ từng khắc, mặt trời to lớn cuối cùng đã biến mất ở phía tây, bóng đêm dần dần bao phủ bầu trời và đại địa.
Bất tri bất giác đã đến giờ Hợi.
“Điểm chính của pháp thuật thuộc tính Hỏa, thứ nhất là tận dụng các đặc tính khác nhau của thuộc tính Hỏa.”
“Tỷ như đặc tính nổ tung, ta phải chờ đến khi vượt qua đặc tính nổ tung này rồi thì sẽ dễ dàng khống chế được nó, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ nó, nếu không sức mạnh sẽ giảm đi nhiều.”
“Làm được điều này, xem như đã tiến được một bước rồi.”
“Được rồi, buổi chia sẻ đến đây chấm dứt.”
Lời cuối cùng vừa dứt, thân ảnh Lưu Ngọc trên sân khấu trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Khi xuất hiện lần nữa là ở bên cạnh mấy vị Kim Đan trưởng lão.
“Nghe vua nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm miệt mài.”
“Trình độ pháp thuật thuộc tính Hỏa của Thanh Dương sư thúc thật là cao thâm.”
“Tại hạ đặc biệt đến đây để nghe kinh nghiệm kết Kim Đan, sao nghe mấy canh giờ lại giống như chưa nghe được cái gì?”
“Nghe xong, lại như không nghe.”
Sau khi Lưu Ngọc rời đi, dưới sân khấu, mấy đệ tử bắt đầu bàn tán.
Có người thu hoạch được rất nhiều, nét mặt vui sướng chia sẻ những gì mình thu hoạch được với đồng môn, dứt khoát nói chuyến đi này không tệ.
Có người không thu hoạch được gì, cảm giác tốn công ngồi mấy canh giờ, lãng phí thời gian tu luyện.
Có người giống như có thu hoạch, lại giống như không có thu hoạch, trong nhất thời vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Nhưng dù cho có thu hoạch hay không, lần đại điển Kim Đan đến đây đã xong.
Dưới sự an bài của người chủ trì Nhan Khai, một vài tu sĩ dời bước, số tu sĩ trong quảng trường cũng bắt đầu giảm đi.
“Cáo từ, lão phu phải trở về Thanh Tú phong.”
“Thanh Dương sư đệ dừng bước, không cần xa tiễn đâu.”
“Lúc rảnh rỗi có thể thường xuyên đến thăm Thanh Tú phong.”
“Sư đệ tấn chức Kim Đan, chắc là muốn nhanh chóng về động phủ luyện hóa “Kim Ngọc hoàn”, nhanh chóng nâng cao thực lực mới là điều quan trọng.”
Trước khi đi, Nghiêm trưởng lão nói mấy lời sâu xa, hình như trong lời nói còn có thâm ý khác.
Lưu Ngọc cũng không cố tình truy hỏi, người này cũng lập tức bay lên trời, hóa thành một vệt sáng giữa núi, Linh áp cũng nhanh chóng nhạt đi.
Mà mấy người sư tôn hời, Từ Lãnh Yến, Tào Nguyên Câu cũng cáo từ rời đi.
Dù mấy câu chia sẻ của Lưu Ngọc này phần lớn là những lời sáo rỗng.
Nhưng giải thích sâu rộng của Lưu Ngọc đối với bình cảnh Kim Đan, cho dù chỉ để lộ một hai phần cũng giúp những người này có thu hoạch tương đối.
Dù sao cũng không thể nói hết chuyện tu luyện riêng tư của bản thân ra bên ngoài được, cho nên dù hắn trộn một vài câu sáo rỗng vào thì tất cả mọi người cũng có thể hiểu được.
Tuy đây là truyền thống được truyền thừa từ thượng cổ nhưng dù sao bây giờ cũng không phải thời thượng cổ!
“…”
Lắc đầu, Lưu Ngọc không quan tâm Nghiêm trưởng lão làm ra vẻ thần thần bí bí làm gì.
Dùng thần thức truyền âm, gọi bao người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, Nhan Khai lại đây, dặn dò mấy nàng ta dọn dẹp tàn cuộc, còn hắn thì nhanh chóng đi về động phủ.
Như đã nói lúc trước, hạ lễ đã đến tay hắn rồi, hắn dùng thần thức đảo qua đã có thể tính đại khái được giá trị của chúng.
“Trừ đi chi phí tổ chức đại điển, hẳn là dư được hai ba vạn Linh Thạch.”
“Số lương này cũng không ít, đủ để mua được ba bình đan dược để tu luyện Kim Đan kỳ rồi.”
“Trong đây đã không bao gồm Pháp Bảo “Kim Ngọc hoàn”.”
“Xem ra loại đại điển kiểu này nên được tổ chức nhiều hơn.”
“Không biết tương lai nếu mình kết anh thành công thì sẽ là cảnh tượng thế nào? Có thể sẽ có cả vạn tiên đến hay không?”
“Hình như rất nhiều tu sĩ Sở quốc cũng đến đây tham gia?”
“Vậy sẽ có bao nhiêu hạ lễ đây?”
Vừa đi, Lưu Ngọc vừa tính toán giá trị hạ lễ thu được, trong lòng suy nghĩ xa xôi. Hết chương 1235.



Bạn cần đăng nhập để bình luận