Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 657. Bốn cấp bậc(4)

Chương 657. Bốn cấp bậc(4)
"Lưu sư huynh nói không sai, Thu Thủy cũng cảm thấy như vậy."
"Chỉ là chờ sau khi ta tới Yến quốc, nếu có thể có vài đầu xà dẫn đường, làm việc chắc chắn là sẽ thuận tiện hơn nhiều."
"Đối với tu sĩ phản kháng chúng ta, không cần phải hạ thủ lưu tình!"
"Nhưng những tu sĩ "Quy hàng" chúng ta, thì có thể xem xét tình hình mà cho ưu đãi, tin chắc có thể giảm bớt cực đoan."
Giang Thu Thủy mỉm cười nói.
Nàng ta không chọn phải, cũng không chọn trái, mà là lựa chọn nói điều hòa.
"Nhưng..."
Ở phương diện này Thôi Lượng dường như bị thua thiệt thật nhiều, há miệng còn muốn nói thêm cái gì đó.
Nhưng lão vừa mới mở miệng, túi trữ vật trong người mấy người họ đều không hẹn mà truyền tới động tĩnh, khiến lời nói sắp ra khỏi miệng phải nén trở về.
Vẻ mặt Lưu Ngọc khẽ động, sờ túi trữ vật lấy ra lệnh bài tông môn, một sợi thần thức lập tức xâm nhập vào đọc tin tức trong đó.
"Tất cả đệ tử Trúc Cơ, nhanh đến Thương Ngô Hạm!"
Một tin tức lạnh lẽo không chút nhiệt độ truyền tới, từ bên trong lệnh bài tông môn phát ra, khiến trong lòng tất cả tu sĩ Nguyên Dương Tông chấn động.
"Ngày này cũng tới!"
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ nói, sau đó đột ngột đứng dậy.
Không có tu sĩ nào nhận ra bên trong đôi mắt bình tĩnh của hắn lóe ra vẻ hưng phấn ẩn sâu.
Ba người khác cũng đều mặt mày ngưng trọng lần lượt đứng dậy, từ bên trong ánh mắt đều có thể hiểu rõ lẫn nhau, bọn họ tiếp nhận tin tức giống nhau.
Đột nhiên, Lưu Ngọc nhạy cảm phát giác ra chút dao động, đột nhiên nhìn về phía bầu trời.
Thương Ngô Hạm, Tuyết Mai Hiệu, Đạo Viễn Hạm, Hồng Mộng Hạm, Kiếm Thần Hiệu!
Ngũ đại Linh hạm lại bay cao lên trời lần nữa, biến thành vài chục trượng, nhẹ nhàng trôi nổi phía trên Không Tang sơn.
Bọn chúng tản ra khí tức tùy ý, uy thế còn cường đại hơn rất nhiều tu sĩ Kim Đan.
Thân hạm vài chục trượng tro trước mặt Không Tang sơn cao mấy trăm trượng không có chút thu hút nào cả, nhưng lại có cảm giác cường đại đang tồn tại, tựa như bọn chúng đang sánh vai cùng núi non vậy.
Cái này khiến tu sĩ có một loại ảo giác, bọn chúng và đỉnh núi đều cao lớn như nhau.
Không! Thậm chí còn cao lớn hơn cả Linh sơn tam giai này.
Lưu Ngọc và ba người đều nhìn nhau gật đầu, sờ túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, khống chế tia sáng bay về phía Thương Ngô Hạm.
Về phần động phủ tạm thời, thì vốn không cần thu thập, vật phẩm bên trong đều không cần chuẩn bị cái gì, ở chỉ hai ngày ngắn ngủ, ngay cả một cọng lông tóc cũng không để lại, tất cả đều nói rời đi là rời đi, vốn không cần thu thập cái gì.
Trong bầu trời đêm từng tia sáng phóng lên trời, hội tụ về phía năm chiếc Linh hạm, từng người rơi vào trên boong tàu.
"Tham kiến các vị trưởng lão, đệ tử tùy thời chờ đợi phân phó!"
Sau khi đáp xuống trên boong tàu, chúng tu sĩ cung kính hành lễ.
"Không cần đa lễ, tiến đánh Cổ Khuyết Thành lập tức phải bắt đầu."
"Bản tọa cảnh cáo trước, nếu người nào dám lâm trận bỏ chạy, dựa theo tội phản tông mà xử lý, bản tọa sẽ đích thân đánh chết, các ngươi đã rõ chưa?"
Ánh mắt Trường Phong chân nhân uy nghiêm liếc nhìn bốn phía, lời nói hờ hững truyền tới tai tất cả tu sĩ.
"Đệ tử hiểu rõ!"
Lần này, chúng tu sĩ trăm miệng một lời, cũng có một phen khí thế.
Trường Phong chân nhân thấy vậy thì gật nhẹ đầu, xem ra rất hài lòng, sau đó không nói nữa, các trưởng lão khác cũng không định phát biểu gì.
Một trăm năm mươi tu sĩ Trúc Cơ chờ xuất phát, mười Kim Đan trưởng lão lúc này đều ở trên boong tàu, hơn nữa vẻ mặt còn rất nghiêm túc, xem dáng vẻ là đã làm tốt chuẩn bị sẽ ra tay.
Ngũ đại Linh hạm ở cùng một độ cao, Lưu Ngọc quay đầu nhìn về phía những Linh hạm còn lại, nhìn thấy tình hình không khác gì lắm, chỉ là có vài tu sĩ Kim Đan còn đang phát biểu.
Lực chấp hành của tu tiên giả dĩ nhiên không cần nhiều lời, có Kim Đan trưởng lão tự mình giám sát cũng không có tu sĩ nào dám hời hợt, vẻn vẹn chỉ nửa khắc, tất cả tu sĩ đều leo lên hết Linh hạm.
"Bùm bùm."
Một trận xé gió truyền đến, Thương Ngô Hạm khởi động lập tức quanh thân xuất hiện vòng bảo hộ, ngay lập tức vượt xa ra ngoài mười mấy dặm.
Những Linh hạm khác cũng không chịu lạc hậu, ào ào đuổi theo phía sau.
Nếu năm Linh hạm nào tạo thành mưa sao băng thì nhìn qua vừa xinh đẹp vừa hùng vĩ, khiến rất nhiều phàm nhân bái lạy.
Tông môn các quốc gia tự nhiên cũng không thể nào không có tai mắt, đều sắp xếp ám tử bên trong những thế lực khác, ngầm hiểu lẫn nhau đều biết có ám tử tồn tại, nhưng không biết cụ thể là ai.
Ngũ đại tông môn của Sở quốc, nhiều tu sĩ được điều động như vậy, không thể nào giấu diếm được ám tử, cũng không thể nào giấu giếm được Yến quốc, nếu đã bị phát hiện, cũng không có gì phải giấu nữa.
Chính Ma tự có hai quốc gia lớn khác kiềm chế, Sở, Tề, chỉ cần phụ trách nhanh chóng quét sạch Yến quốc là được, không cần quan tâm nhiều như vậy.
Hơn nữa uy lực này quy về tự thân thế giới, quan trọng nhất chính là màn đánh cờ giữa các Nguyên Anh lão tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận