Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1001. Không thể đoán trước(3)

Chương 1001. Không thể đoán trước(3)
Nếu bên trong khu vực quản lý có loạn, những thế lực này mà hỗ trợ nhau công phạt, tông môn tất nhiên sẽ hạ lệnh để hắn dẹp yên, đi lại khắp nơi "dập lửa".
Đến lúc đó phải "dập lửa" khắp nơi, chạy đông chạy tây, sẽ lãng phí lượng lớn thời gian tu luyện.
Đây không thể nghi ngờ là chuyện hắn không muốn xảy ra nhất.
Mặc dù chỉ có một chút khả năng, chưa chắc sẽ phát triển tới loại trình độ kia, nhưng cũng không thể không phòng bị.
Trong lòng tu sĩ sự tham lam là vô cùng vô tận, vì tài nguyên, vì lợi ích gì đó thì chuyện gì cũng làm ra được.
Cái này không liên quan gì tới chính hay tà.
Tu Tiên Giới có rất nhiều ví dụ, vết xe đổ của Tống Hạo Thương còn ở ngay trước mắt, Lưu Ngọc không thể không lo lắng nhiều một chút.
Cho nên hắn dự định phải dập tắt "ngọn lửa" này ngay lúc ban đầu, lấy thủ đoạn lôi đình để trấn áp nó.
Lúc này, Lưu Ngọc đã có dự định giết gà dọa khỉ.
Nếu thế lực nào làm trái lời cảnh cáo hôm nay, lập tức dùng thủ đoạn cực đoan và tàn khốc nhất để xử lý, nhờ vào đó để dọa sợ những thế lực khác bên trong khu vực quản lý.
Lúc này bên trong Nguyên quốc đã không tồn tại cái gì có thể chống lại tông môn nữa.
Hắn có núi dựa là tông môn, vốn không cần lo lắng những thế lực có ý xấu này dám liên hợp lại.
Lưu Ngọc tuyên bố "quy củ" tại chỗ, có tu sĩ vô cùng mừng rỡ, tự nhiên cũng có tu sĩ không vui trong lòng.
Chẳng qua có thể tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, đồng thời làm người đại diện được bái kiến chư tu, đương nhiên không phải là loại người không khôn ngoan.
Cho dù trong lòng cực kỳ không vui và không tình nguyện, lúc này cũng sẽ không thật sự bày tỏ ý tưởng thật của mình ra.
Ngoài mặt bọn họ cũng chẳng khác gì những người kia.
Chủ đề nghiêm túc "Không cho phép công phạt" này qua đi, bầu không khí lập tức dần lấy lại hòa hoãn.
Các tu sĩ nâng ly cạn chén, cũng lộ ra vẻ hòa thuận vui vẻ hơn, bầu không khí hài hòa tự nhiên.
Dứt bỏ những thế lực cao tầng không cần nhắc tới, tu sĩ chiếm cứ trong đội ngũ đa số là Luyện Khí kỳ, đã sớm chán ghét chiến tranh.
Dù sao tu tiên là vì để trường sinh, là không bị ràng buộc.
Mà thời kỳ chiến tranh, lại bị thượng cấp điều khiển, chấp hành kiểu nhiệm vụ như vậy.
Cái này không thể nghi ngờ là không phù hợp với ý niệm ban đầu của các tu sĩ, bây giờ gần ba năm qua đi, không chỉ đội ngũ của Lưu Ngọc, mà đa số tu sĩ đều sinh ra cảm giác chán ghét.
Dù sao đa phần những tu sĩ, ánh mắt họ đều có hạn, nhìn không thấy tương lai lâu dài.
Đối với uy hiếp của liên minh bảy nước cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Mà mặc kệ chiến tranh thắng lợi hay thất bại, tu sĩ bình thường đều không có được chỗ tốt nào, chín phần đều sẽ bị cao tầng và trung tầng lấy đi.
Còn lại chưa đến một phần mới có thể phân chia xuống cho tu sĩ bình thường.
Nếu chiến tranh thất bại, bình thường chính là đi mất một mạng.
Cho nên đối với đa số tu sĩ mà nói, xuất phát từ nội tâm đều là ghét chiến tranh.
Chính vì nhiệt huyết phấn đấu vì gia tộc và tông môn đã lạnh đi, còn dư lại chỉ là sự dày vò đằng đẵng.
May mắn thay, tông môn của bọn họ, gia tộc đứng đầu đội ngũ, bọn họ cũng thu hoạch được một chút từ đó.
Hiện tại, cuối cùng chiến tranh "dài dằng dặc" đã kết thúc, rốt cuộc có thể trở về tự do.
Đè nén lâu dài cũng nên phóng thích ra, dẫn đến rất nhiều tu sĩ đều có hành vi phóng túng trên yến hội, chỉ điểm giang sơn, phóng khoáng tự do, triển vọng tương lai.
Ánh mắt Lưu Ngọc đảo qua những tiểu bối Luyện Khí kỳ, không khỏi mỉm cười.
Bọn hắn tự do, mình cũng thu thập tốt Linh thảo luyện chế Kết Kim đan, tiếp theo có thể tu luyện thật tốt.
Bên cạnh, Giang Thu Thủy cũng không biết ý nghĩ của hắn.
Chẳng qua nhìn thấy tâm trạng sư huynh khá tốt, Linh tửu trong chén cũng rỗng tuếch, nên nhấc tay áo rót đầy lại cho hắn.
"Sư muội, vất vả rồi."
Lưu Ngọc thu lại ý cười, chân thành nói.
Trong mấy năm này, nếu như không có Giang Thu Thủy, xử lý sự vụ trong ngoài thỏa đáng, không thể nghi ngờ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian tu luyện của hắn.
Dùng trình độ tỉ mỉ của nữ tử này, cho dù đổi lại là mình, cũng chưa chắc có thể làm được tốt hơn.
Mà nếu không có nàng ta, đổi lại là tu sĩ khác làm, mình cũng không yên tâm.
"Trừ phi là tán tu độc lai độc vãng, không ràng buộc gì."
"Không thì trên con đường trường sinh này vẫn phải có vài thủ hạ có thể tin tưởng được."
"Nếu không sẽ rất cản trở tay chân."
Lưu Ngọc âm thầm cảm khái.
Nếu không có mấy thủ hạ có thể yên tâm đi làm việc, rất nhiều chuyện đều sẽ bó tay bó chân, cái này hoàn toàn không có liên quan gì tới thực lực.
Điều này, hắn vô cùng tán thành.
Đương nhiên, quan hệ giữa Giang Thu Thủy và hắn cũng không chỉ đơn giản là đồng môn và thủ hạ như thế.
"Sư huynh hài lòng là được."
Đón lấy ánh mắt của sư huynh, Giang Thu Thủy run rẩy trong lòng, nhỏ giọng nói.
Đang nói chuyện với nhau, đôi bàn tay ngọc của nàng ta âm thầm siết chặt dưới bàn, có hơi run rẩy, trong lòng vừa là vui mừng vừa là kích động.
Kỷ Như Yên và hai nàng thị nữ xuất hiện, uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị của nàng ta, khiến nàng ta có cảm giác nguy cơ thật sâu.
Hiện tại có thể đạt được tán thành của sư huynh, không thể nghi ngờ là cổ vũ lớn lao nhất.
Cho dù trong lòng vui vẻ không thôi, hơi không nhịn được muốn kể ra mọi tâm sự, nhưng Giang Thu Thủy biết tình huống bây giờ không thích hợp, cho nên vẫn rất khắc chế.
"Ừm."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, vô cùng hài lòng với biểu hiện của nữ tử này.
Sau đó xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía những ca cơ vũ cơ đang vừa múa vừa hát, trợ hứng cho yến tiệc.
Những ca cơ, vũ cơ này có tổng cộng bảy người, dung nhan xinh đẹp, quyến rũ, trên người phần lớn chỉ choàng lên một tầng y phục bằng sa mỏng, lộ ra dáng vẻ vô cùng nổi bật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận