Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 950. Có qua có lại

Chương 950. Có qua có lại
Bên trong doanh trướng bỗng truyền đến một giọng nói, tựa hồ có chút quen thuộc.
"Mời vào."
Lưu Ngọc đặt bút ký luyện đan xuống, mở cấm chế doanh trại ra.
Một bóng người cao lớn nhanh chóng bước vào, trên mặt mang theo nụ cười cởi mở.
Người đến là một trong những đệ tử ngoại môn do Lưu Ngọc đầu tư, người đã mở ra Huyết Sắc bí cảnh.
"Sử Tường Long, tham kiến Thanh Dương huynh!"
Chỉ thấy người này chắp tay và nói năng lịch sự.
"Ồ?"
"Thì ra là Sử sư đệ."
"Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi cũng Trúc Cơ rồi, chúc mừng sư đệ lên Trúc Cơ."
“Ngồi đi."
Lưu Ngọc tinh tế đánh giá người này một hồi, cười hờ hững nói.
"Đa tạ Thanh Dương sư huynh chỉ điểm."
"Trong ba năm đánh sâu vào Trúc Cơ, may mắn có được thành công."
Sử Tường Long mỉm cười lịch sự, theo lời ngồi trên một cái ghế.
Thấy Lưu Ngọc không đuổi người đi, trong lòng hắn ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã là Trúc Cơ, nhưng trước áp lực mà vị Thanh Dương này mang tới, không hề giảm bớt chút nào.
Vừa Trúc Cơ thành công thì đúng lúc đuổi theo trận chiến của Yến quốc, lấy thực lực của tân tấn Trúc Cơ, thật vất vả mới bảo toàn được một cái mạng.
Vừa lúc Lưu Ngọc thanh danh vang dội, vì vậy Sử Tường Long cũng có chút tâm tư, muốn xem có thể dựa vào quan hệ trước kia mà thân cận với vị sư huynh này một chút hay không, sau này còn che chở đôi chút.
Các phe phái trong tông môn vàng thau lẫn lộn, hắn ta là một tân tấn Trúc Cơ, cho dù liếm mặt gia nhập được vào, cũng không được bao nhiêu ích lợi.
Vị Thanh Dương sư huynh này là một nhân vật mới nổi trong tông môn, nghe nói có trưởng lão nâng đỡ, bây giờ cánh cũng dần cứng cáp, hẳn là thiếu người phất cờ hô hoán đi?
Nếu bọn họ có thể kết giao bằng hữu, cho dù chỉ có thể phất cờ hô to, cũng tốt hơn gia nhập một ít cố hữu phe phái.
Tất nhiên, cũng không nhất thiết phải phải từ bỏ bên này sang bên kia, vì vậy có thể làm cả hai.
Đương nhiên, Lưu Ngọc không đoán tâm tư của người này, khách sáo vài câu bèn cắt ngang:
"Không biết Sử sư đệ tới đây làm gì?"
Bây giờ chiến tranh đang đến gần, hắn không có nhiều thời gian để tán gẫu.
"Tại hạ ngưỡng mộ Thanh Dương huynh công tích vĩ đại, cho nên đặc biệt tới bái phỏng một phen, hoài niệm ngày xưa."
Sử Tường Long cười hề hề nói.
"Ồ, vậy sao?"
Ánh mắt Lưu Ngọc rạng rỡ nhìn đối phương chằm chằm, bình tĩnh nói.
"Nghe nói Văn sư huynh là một cao thủ Luyện Đan Sư."
"Nói thật với huynh, lần này ngoại trừ ôn chuyện, ta còn muốn mua một ít đan dược tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ của huynh."
Trong ánh mắt đó dường như mang theo một loại uy nghiêm nào đó, khiến Sử Tường Long cảm thấy áp lực nặng nề, lúc này quên hết lý do thoái thác mà mình đã chuẩn bị, không khỏi nói ra mục đích của mình.
"Ngay cả chuyện này Sử sư đệ cũng biết, xem ra rất hiểu rõ Lưu mỗ."
Ánh mắt Lưu Ngọc lạnh lùng, lời nói này mang theo từng tia từng tia hàn ý.
"Sư huynh đừng hiểu lầm, tại hạ hoàn toàn không có ý gì khác."
"Thanh Dương sư huynh thành danh, hiện tại bên trong tông môn không ai là không biết, tại hạ cũng chỉ là nghe những đồng môn khác nhắc đến, mới ngẫu nhiên biết đến.”
Hiểu được sự lạnh lùng trong lời nói của Thanh Dương, Sử Tường Long vội vàng giải thích.
Tuy cùng là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng hắn ta biết chênh lệch giữa hai người, thế nhưng là vạn lần không dám đắc tội đấy.
Nghe lời này,
Vẻ mặt của Lưu Ngọc lại biến đổi lộ ra ý cười, tựa hồ mới rồi chỉ là ảo giác:
"Dễ nói dễ nói, Sử sư đệ bỏ qua cho, Lưu mỗ chỉ là thói quen mà thôi, thuận tiện nhắc mà thôi."
"Về phần đan dược nhị giai, bên trong tông môn Lưu mỗ mở hai gian Ngọc Đan Đường."
"Sư huynh nếu muốn mua sắm, cứ tới Ngọc Đan Đường là được."
Nghe ở đây, Sử Tường Long gắng gượng cười, nhưng trong lòng thất vọng không thôi.
Nhưng vào lúc này, Lưu Ngọc lại thay đổi cách nói:
"Chẳng qua cuộc chiến Yến quốc sắp diễn ra, phụ trách quản lý Ngọc Đan Đường Giang sư muội cũng không thể không tham gia, cửa hàng cũng chỉ đành đóng lại."
"Sư đệ nếu muốn, Lưu mỗ có thể bán ra một chút."
"Xem ngươi ta là quen biết cũ, lại là đồng môn phân thượng có thể ưu đãi một chút bán cho sư đệ."
"Như vậy đi, Tinh Nguyên đan giá thị trường mỗi bình bốn trăm năm mươi khối Linh Thạch, cứ dựa theo đó mỗi bình bốn trăm Linh Thạch bán ra cho sư đệ đi."
Nói xong, hắn giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương chằm chằm, chậm rãi chờ đợi.
"Bình?"
Trong lòng Sử Tường Long run lên, với loại căn cơ nông cạn tân tấn Trúc Cơ như hắn ta, mua sắm đan dược luôn luôn là dùng "viên" để tính toán.
Thấy bộ dáng của Lưu Ngọc phong khinh vân đạm, giờ khắc này, hắn ta chân chính ý thức chênh lệch giữa Trúc Cơ lâu năm.
So với vị Thanh Dương sư huynh trước mắt này, càng là khác một trời một vực, thậm chí so với chênh lệch giữa Luyện Khí và Trúc Cơ còn lớn hơn.
Cân nhắc lợi hại chỉ là sự tình trong nháy mắt, Sử Tường Long lập tức đứng dậy, xoay người chắp tay nói:
"Đa tạ Thanh Dương sư huynh!"
"Tại hạ xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, cũng không có thu hoạch được gì trong cuộc hành quân đến Yến Quốc này, trước hết mua hai bình Tinh Nguyên đan vậy."
Nói xong, người này vội vã lấy tám viên Linh Thạch trung phẩm từ trong túi trữ vật ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận