Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1014. Đưa tình dịu dàng(2)

Chương 1014. Đưa tình dịu dàng(2)
Chần chừ một chút, Lưu Ngọc mới ôm thân thể Kỷ Như Yên, kề sát với mình.
Lặng yên một lúc, hai người lại vuốt ve nhau trong chốc lát.
Ngay lúc nhớ mong và niềm vui sướng cửu biệt trùng phùng qua đi, Kỷ Như Yên mới chú ý tới tư thế của hai người bây giờ, theo bản năng cảm thấy hơi thẹn thùng.
Hai tay nàng ta khẽ chống lên, muốn rời khỏi vòng ôm của Lưu Ngọc.
Chẳng qua Lưu Ngọc lại không cho nàng ta được như ý, trên mặt lộ ra nụ cười tà tứ, lúc này mới ôm Kỷ Như Yên theo kiểu công chúa rồi bước nhanh đi về phía phòng ngủ.
Thời gian năm, sáu năm không gặp, hắn cũng có hơi nhớ nữ tu này.
Cái gì cũng đừng nói nữa, trước cứ "Giao lưu thân mật" một phen lại nói tiếp!
Trên đường đi, Lưu Ngọc có thể cảm giác được ánh mắt của giai nhân nhu tình như nước trong nước đang lén lút rơi vào trên người mình.
Hắn chỉ nhìn về phía trước, bước nhanh đi tới phòng ngủ.
Chẳng biết tại sao, hắn vẫn hơi mất tự nhiên, không muốn đối diện với loại ánh mắt này.
Ngay sau đó cũng đã đi tới mục đích.
Lưu Ngọc thả Kỷ Như Yên lên giường, nhìn chăm chú vào trang dung tinh xảo của nữ tu, nắm giữ tay ngọc của đối phương, chậm rãi nhích lại gần.
Trong quá trình đó, hắn có thể cảm giác được hô hấp của đối phương hơi gấp rút, giống như chờ mong cái gì đó, nhưng vẫn có chút e lệ.
Khi Lưu Ngọc càng sáp lại gần, Kỷ Như Yên không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ mặc cho người hái.
Lông mi của nàng ta hơi run lên, bại lộ nỗi chờ mong và cả bất an trong lòng.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất vung vãi từng món vải vóc, sau đó không lâu thì có từng tiếng động kỳ quái nổi lên.
(Rút gọn năm ngàn chữ)
Bởi vì trở lại tông môn, còn có vài chuyện cần sắp xếp và xử lý, cho nên lần giao lưu này cũng không tiếp diễn lâu, chỉ vẻn vẹn bốn canh giờ mà thôi.
Sau bốn cánh giờ, ở đại sảnh động phủ.
Kỷ Như Yên rót Linh trà cho Lưu Ngọc, sau đó ngồi xuống, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của hắn, bắt đầu kể chuyện trải qua trong mấy năm nay.
Từ giọng nói của nàng ta, Lưu Ngọc biết được cuộc sống năm, sáu năm này của nàng và từng chuyện xảy ra cả lớn tới nhỏ.
Ở trong đó, còn lộ ra chút ai oán nhàn nhạt.
Hắn hiểu được, tại sao lại có chút ai oán này.
Dù sao vừa đạt được thân thể người ta còn có Thông linh chi khí, đã từ biệt năm, sáu năm không gặp, quả thật có chút dáng vẻ vô tình.
Tuy là thế, nhưng Lưu Ngọc cũng sẽ không cam đoan cái gì.
Hắn một lòng truy cầu tiên đạo, truy cầu trường sinh bất tử, định sẵn là đa số thời gian đều vượt qua trong lúc tu luyện, chuyện nam nữ hoan ái chẳng qua là gia vị thêm vào sau tu luyện mà thôi.
Ngay cả nữ nhân của mình, cũng không thể thay đổi tâm lý của hắn, càng không cách nào dao động đạo tâm của hắn.
Thời gian năm, sáu năm qua đi, gương mặt Kỷ Như Yên cũng chẳng có chút thay đổi nào, lúc này nàng ta đạt Trúc Cơ hơi sớm, bây giờ vẫn là dáng vẻ lúc mới gặp nhau, chỉ tăng thêm chút phong tình khi làm vợ người ta thôi.
Về phần tu vi, vẫn như trước là Trúc Cơ sơ kỳ, chẳng qua cảnh giới đã hoàn toàn vững chắc, đồng thời tăng tiến lên một bước khá dài.
Bởi vì Kỷ Như Yên không phải tu sĩ Nguyên Dương Tông, không thể lấy được bổng lộc hàng năm của tông môn, không thể rời khỏi tông môn lại không có cách nào kiếm Linh Thạch, cho nên hàng năm Lưu Ngọc đều sẽ cho người mang về cho nàng ta hai bình "Tinh Nguyên đan".
Tu vi nhìn qua, hiển nhiên nàng ta nhớ rõ lời nói của mình, không có bởi vì đạt được Trúc Cơ mà lười biếng tu hành, điểm này khiến Lưu Ngọc âm thầm hài lòng.
Thấy Kỷ Như Yên nói cũng kha khá rồi, Lưu Ngọc lập tức truyền âm cho hai thị nữ ngoài động phủ tiến vào, sau đó mở miệng nói:
"Như Yên, đây là lúc ở Yến quốc, một gia tộc tu tiên đưa hai thị nữ này tới chuyên để phục vụ."
"Một người có thể bưng trà dâng nước, một người thu thập công việc quét nhà lau dọn, làm việc rất khá."
"Có công việc gì nặng nhọc có thể giao cho hai người bọn họ làm là được."
Sau đó hắn nhìn về phía Oanh Ca, Yến Vũ, cau mày nói:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Còn không nhanh chào hỏi."
Bỗng nhiên thêm một nữ chủ nhân, trong lòng hai thị nữ ngũ vị tạp trần, nhưng nghe vậy thì không dám thất lễ, vội vàng cúi đầu hành lễ.
Nhìn qua hai thị nữ này, ý cười trên mặt Kỷ Như Yên giảm đi phân nửa, trong mắt mang theo từng chút cảnh giác.
Nàng ta vẫn không quên lúc chính mình nói ra thân phận với bên ngoài cũng chỉ là thị nữ mà thôi.
Hiện tại gặp được người có cùng thân phận, tự nhiên phải cảnh giác hơn một chút, để tránh uy hiếp tới địa vị của mình.
Chẳng qua nếu đã là thị nữ mà Lưu Ngọc nhận, Kỷ Như Yên có bài xích trong lòng đi nữa thì vẫn phải bất đắc dĩ tiếp nhận, nên nói ngay:
"Hiện tại không có việc cho hai người, xuống dưới chờ sắp xếp đi."
Oanh Ca, Yến Vũ không dám trái lại ngoan ngoãn hàng lễ rồi xoay người đi ra khỏi động phủ.
Thấy hai thị nữ đi ra ngoài, cũng không có ý ở lại trong động phủ, Kỷ Như Yên âm thầm thở dài một hơi.
Nhìn từ đây xem ra công tử cũng không có ý sủng hạnh hai nàng ta.
Hai người lại trò chuyện một hồi, thấy thời gian cũng đến rồi, Lưu Ngọc lập tức cho Kỷ Như Yên trở về tu luyện.
Mình thì đi tới Linh thú thất, bắt đầu bố trí hoàn cảnh quen thuộc.
Tiểu Thanh thuộc yêu thú thuộc tính Băng Thủy, yêu thích nơi ẩm ướt lạnh lẽo, nhất là nơi vừa có nước lại vừa có băng.
Đợi khi ở trong hoàn cảnh thích hợp thì càng có lợi cho việc trưởng thành của nó.
Mắc trận pháp, ngưng nước thành băng, cải tạo hoàn cảnh.
Sau nửa canh giờ, không gian không khác lắm so với Linh thú thất ở Phượng Hoàng sơn đã được dựng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận