Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 459. Một đường phân cách

Chương 459. Một đường phân cách
Trong trao đổi qua lại, hai bên đều có lợi, như vậy thì mối quan hệ giữa hai bên đều có thể được duy trì dài lâu.
Đương nhiên, hắn vẫn ở thế yếu, trong đó “tốc độ” cần phải được chú ý nắm bắt.
Hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy trì khoảng cách, sau đó theo thứ tự rời khỏi đại điện, tản đi bốn phương tám hướng.
Hoặc là đi một mình đơn độc, hoặc là đi thành tốp năm tốp ba, đi theo dự tính của từng người.
Ba người Lưu Ngọc, Nghiêm Hồng Ngọc, Nghiêm Quần Nhi sau khi đi vào dòng người, lần lượt đi ra khỏi phủ Thành Chủ, tiến vào một tiệm trà vẫn chưa đóng cửa tên là “Quan Tinh lâu.”
Nghiêm Hồng Ngọc giống như là khách quen của tiệm này, nàng ta phân phó vài câu, chưa bao lâu ba người đã được mời tới một gian phòng bên cạnh cửa sổ ở tầng bốn.
Sau khi ba người ngồi xuống, rất nhanh đã có một thị nữ bưng một chiếc mâm ngọc đi vào.
Trên mâm đặt một bình trà, ba chén sứ nhỏ, còn có vài đĩa điểm tâm.
Thị nữ đặt điểm tâm, từng chén trà đặt lên trên bàn, sau đó vén tay áo nhấc bình trà lên, rót từng chén Linh trà rồi đặt trước mặt ba người.
Nhất cử nhất động của thị nữ đều vô cùng dứt khoát theo quy củ, nhưng cũng vừa vặn thể hiện được sức quyến rũ đầy nữ tính của mình, giống như là đã trải qua “huấn luyện” đặc biệt vậy.
“Ba vị tiền bối mời dùng trà, cần gì cứ việc dặn dò ta.”
Sau khi thị nữ hành lễ, lập tức lui ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Lưu Ngọc lẳng lặng chờ đợi thị nữ rót Linh trà sau đó rời khỏi phòng, bởi vì có hai vị sư tỷ ở đây, hắn cũng nhìn không chớp mắt ra vẻ chính nhân quân tử.
Nhìn thấy Linh trà đang bốc lên Linh khí, Lưu Ngọc vẫn quyết định nói chuyện chính trước, hắn vừa sờ vào trong túi trữ vật, vung tay một cái, mười mấy bình ngọc đã hiện ra trên mặt bàn.
“Hồng Ngọc sư tỷ, đây là mười lăm bình Tinh Nguyên đan, tỷ có thể kiểm tra xem.”
Đây là đồ vật đã ước định xong từ trước đó, Nghiêm Hồng Ngọc thấy vậy cũng không hề khách sáo.
Nàng ta kiểm tra sơ qua một chút, mở ra hai bình ngọc trong số đó kiểm tra chất lượng của đan dược, sau đó phất tay áo thu vào trong túi trữ vật, tiếp đó lại lấy ra sáu mươi khối Linh Thạch trung phẩm đặt lên trên bàn.
Ánh mắt Nghiêm Quần Nhi rơi vào trên đan dược và Linh Thạch, sau đó lại nhìn sang Lưu Ngọc, trong ánh mắt dường như lóe sáng hơn một chút, cũng không biết là nàng ta đang suy nghĩ điều gì.
Tiếp theo đó ba người vừa uống Linh trà, vừa đàm luận tình hình hiện tại của Tu Tiên Giới, Lưu Ngọc nhân cơ hội này thỉnh giáo vài chỗ khó hiểu trên phương diện tu luyện.
Với cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ của nàng ta, phần lớn vấn đề nàng ta vẫn có thể giải đáp được, một vài vấn đề nàng ta cũng không biết, ba người ngồi trong phòng thảo luận một hồi.
Đến khi uống cạn hai chén Linh trà, Lưu Ngọc thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, lập tức đứng dậy chắp tay nói:
“Ba ngày sau phải xuất phát về phía Hàn Vụ đại doanh, tại hạ còn phải chuẩn bị một phen, không thể ở lại lâu thêm nữa.”
“Xin cáo từ!”
“Hai vị sư tỷ, ba ngày sau gặp lại.”
Thấy nhanh như vậy mà đã từ biệt, Nghiêm Quần Nhi có chút không nỡ, nhưng nàng ta lại không tìm thấy cái cớ nào để giữ người lại.
Chỉ đành níu lấy tay áo của Nghiêm Hồng Ngọc, ánh mắt mong đợi nhìn nàng ta, hy vọng cô cô của mình giúp mình tìm ra một cái cớ.
“Nếu đã như vậy, Lưu sư đệ, vậy thì ba ngày sau gặp lại.”
Nghiêm Hồng Ngọc đặt một miếng điểm tâm tinh xảo vào trong miệng, cố tình làm lơ động tác lén lút của Nghiêm Quần Nhi, cười nói.
Lưu Ngọc thấy thế ôm quyền với hai người họ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
“Cô cô, tại sao vậy?”
“Người biết ý tứ của Quần Nhi mà!”
Sau khi Lưu Ngọc rời đi, Nghiêm Quần Nhi ôm lấy cánh tay Nghiêm Hồng Ngọc đung đưa làm nũng, trút ra những suy nghĩ bất mãn trong lòng.
“Nha đầu ngốc, tuổi thọ của tu sĩ Trúc Cơ có hơn hai trăm năm, ngày tháng còn dài mà, cần gì phải nóng lòng ngay tức khắc?”
“Cẩn thận coi chừng phản tác dụng.”
“Hơn nữa, ba ngày sau không phải sẽ cùng đi đến Hàn Vụ đại doanh sao? Đến lúc đó vẫn có thể gặp được hắn.”
Nghiêm Hồng Ngọc khẽ nhéo chiếc mũi của chắt nữ nhà mình, mỉm cười nói.
Nàng ta nhìn ra được, Lưu Ngọc không có ý định tìm một đạo lữ, nếu như là trước đó, nàng ta vẫn có thể miễn cưỡng tác hợp xem sao.
Nhưng kể từ khi biết được Lưu Ngọc có thể luyện chế ra được đan dược Trúc Cơ kỳ, nàng ta cũng không muốn ép buộc tác hợp khiến cho đối phương cảm thấy phản cảm.
Đan dược dùng cho tu luyện Trúc cơ kỳ còn quý hiếm hơn nhiều so với Luyện Khí kỳ, chẳng những luyện chế ra Linh thảo cần thiết quý hiếm hơn, mà độ khó khi luyện chế cũng bỗng nhiên tăng cấp, cho nên không giống như Luyện Khí kỳ muốn mua thì đều có thể mua được.
Cho dù cả Nguyên Dương Tông, mỗi một tu sĩ Trúc Cơ, mỗi ba năm cũng mới có thể nhận được một bình đan được bình thường tương ứng với tiểu cảnh giới.
Một Luyện Đan Sư có thể luyện ra đan dược nhị giai đối với Nghiêm gia mà nói cũng đáng để họ lôi kéo.
“Việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Nghiêm Hồng Ngọc nhìn thoáng qua vẻ mặt không tình nguyện của chất nữ, trong lòng cũng thầm thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận